NGƯỜI NÙNG THÁNG GIÊNG
Bản Nùng bước vào mùa mận đào rực rỡ
Mỗi góc vườn những chàng trai bổ củi chất cao bằng cột kèo
Mỗi góc sân những cô gái cười vui bên khung cửi kẽo kẹt
Mỗi gian bếp nhỏ ông bà chăm chút lò chưng rượu tí tách giọt hương
Người Nùng tháng Giêng không đếm đi bao nhiêu bậc ruộng bậc nương
không đếm lội bao con suối con đèo
Người Nùng tháng Giêng trai ngẩng cao bước trên đôi cà kheo
gái đội khăn hoa làm duyên mà xuống hội
cánh đồng chỉ tiếng cười, tiếng trống chiêng và tiếng hát.
Người ơi có nghe ngọt ngào câu sli?
Nhì à! Nhói ơi! Liêm liếp nương nhau lửng lơ sườn núi
Người ơi có thấy cây còn ngả nghiêng ngóng đợi?
Người về đón một mùa xuân.
CHIẾC BÁNH ĐA
Sinh ra từ đất, từ bàn tay mẹ
mang mầm lúa quê hương
như vầng trăng non mảnh mai tinh khiết
như nón quai thao tròn vành câu hát
trải bao ngày nắng hanh
trải bao lửa khói bếp
một chiếc bánh đa
thơm ngọt tuổi thơ
Chiếc bánh đa
cho ông thêm say sưa bên ấm trà kể câu chuyện cổ tích
cho bà bớt cay sau miếng trầu têm cánh phượng
cho cha lót dạ sớm mai ra đồng cày ruộng
cho con gói ghém niềm vui đến trường
Ôi quê hương !
Những mong manh phơi ngoài nội cỏ
mà ấm no ôm lấy kiếp người.
ĐẾN HẸN LỒNG TỒNG
Xùng xèng chiêng giã
Khăn vàng lưng eo
Những chàng chân thoắt
Đội sư tử mèo
Sắc chàm buông bản
Túi rộng vành hoa
Em người con gái
Đi dệt câu ca
Tồng cao nhộn nhịp
Ới à “nhì nhan!”
Câu sli vọng núi
Tư tình dệt đan
Con trai kheo ngựa
Con gái tung còn
Em - anh dắt díu
Lượn tìm xuân son
Lồng tồng không hẹn
Ta lỡ gặp nhau
Để trăm năm ấy
Mơ giấc cau trầu.
TRÀ NÚI
Em - người đàn bà núi
hồn hóa mầm non
xanh thì ngọt
khô lại chát
một đời ve lưỡi đầu môi.
Có cái chát nào
làm người ta thích?
Có cái đắng nào
khiến người ta say?
Có cái sâu nào
chiều lòng người háo hức?
Là ly trà
hay là em người đàn bà xuôi ngược
trăm năm gùi hương
gánh thơm cho người.
Em muốn gục đầu dốc một hơi
uống cạn
nhìn lên đồi non mơn mởn
bỗng ngẩn ngơ...
CỎM LÀI*
Áo chàm quấn đai lưng
thắt
mùa xuân
trên vầng trán
khăn hoa níu tóc gọi bạn
cỏm lài về bản mới
cùng ai?
Cỏm lài quấn lụa quai
tung tăng theo điệu nhói ới
về nhà mới
đựng gì?
câu sli
như nước suối
mùa đầy mùa vơi
đong đến tuổi nào đầy cỏm
noọng hỡi?
Yêu thương chới với
góc buồng
tâm tư nằm im trong cỏm
gọi ai mở nắp
noọng ơi?
Cỏm lài như em người con gái núi
đẹp
cũng chỉ hai màu đỏ đen…
*Chú thích: “Cỏm lài”: một vật dụng được đan lát bằng nứa, gần như cái giỏ, có nắp đậy, và có dây quai lụa, dùng để đựng đồ nữ trang vặt của con gái dân tộc Nùng Phàn sình ở Lạng Sơn. Nứa được sơn thành hai màu đỏ đen khi kết hợp với màu vàng của nứa khi đan lên thành hình hoa văn. Mỗi người con gái khi làm dâu đi nhà chồng đều được mang theo một cái mới. Bên cạnh cỏm lài thì còn có "Chậu lài" là cái có hình dáng màu sắc sơn như cỏm lài nhưng kích cỡ to hơn dùng để đựng quần áo khi về bên nhà chồng. Khi nói đến văn hóa Nùng không ai là không biết đến hình ảnh “Chậu lài quai lụa”.
V.D