• Đọc theo cách của bạn
  • Bàn tròn & Chuyên đề
  • Không Gian Văn Học Số
Tạp chí Nhà Văn & Cuộc sống - Hội Nhà văn Việt nam
Sign In
  • TRANG CHỦ
  • NHÀ VĂN & CUỘC SỐNG
    • Chân Dung Cuộc Sống
    • Đối Thoại Với Cuộc Sống
    • Nhà Văn Với Nhà Trường
  • NHÀ VĂN
    • Góc Nhìn Nhà Văn
    • Tác Giả Mới
    • Không Gian Văn Học Số
  • VĂN THƠ TRĂM MIỀN
    VĂN THƠ TRĂM MIỀN
    Show More
    Top News
    HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN
    1 Tháng 8, 2024
    Thơ Vũ Minh Châu
    21 Tháng 8, 2024
    Thơ Phùng Hải Yến
    13 Tháng 2, 2025
    Latest News
    Truyện ngắn Song Dương
    6 Tháng 5, 2025
    Thơ Nguyễn Hữu Thịnh
    6 Tháng 5, 2025
    Truyện ngắn Trần Thủy
    16 Tháng 4, 2025
    Truyện ngắn Thanh Tám
    16 Tháng 4, 2025
  • TIN VẮN HỘI NHÀ VĂN
    TIN VẮN HỘI NHÀ VĂNShow More
    Nhà văn Khuất Quang Thụy qua đời

    Nhà văn Khuất Quang Thụy qua đời chiều 5/3, sau thời gian…

    3 Min Read
    Ngày Thơ Việt Nam lần thứ 23: “Tổ quốc bay lên” tổ chức ở Hoa Lư – Ninh Bình

    Ngày Thơ Việt Nam lần thứ 23 mang chủ đề “Tổ quốc…

    7 Min Read
    Nhìn lại quá trình công tác văn học của Hội Nhà văn Việt Nam năm 2024

    Ngày 12/12/2024, tại trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam đã diễn…

    12 Min Read
    Khai mạc Kỳ họp thứ IX Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam

    Tagline

    3 Min Read
    Tiểu thuyết Việt Nam
    Toạ đàm thảo luận sách: TIỂU THUYẾT VIỆT NAM HIỆN ĐẠI 1925 – 1945: KHAI SINH VÀ TIẾN TRÌNH

    Viện Pháp tại Hà Nội và Nhà xuất bản Tri thức xin…

    9 Min Read
  • BẠN ĐỌC & LIÊN HỆ
Reading: Về tập thơ “Bản xônat hoang dã” của Trần Nhuận Minh
Share
Tạp chí Nhà Văn & Cuộc sống - Hội Nhà văn Việt namTạp chí Nhà Văn & Cuộc sống - Hội Nhà văn Việt nam
Font ResizerAa
Tìm kiếm
  • TRANG CHỦ
  • NHÀ VĂN & CUỘC SỐNG
    • Chân Dung Cuộc Sống
    • Đối Thoại Với Cuộc Sống
    • Nhà Văn Với Nhà Trường
  • NHÀ VĂN
    • Góc Nhìn Nhà Văn
    • Tác Giả Mới
    • Không Gian Văn Học Số
  • VĂN THƠ TRĂM MIỀN
  • TIN VẮN HỘI NHÀ VĂN
  • BẠN ĐỌC & LIÊN HỆ
Have an existing account? Sign In
Follow US
© 2024 Hội nhà Văn Việt nam I✦I Hợp tác & phát triển bởi VietNet Ltd
Tạp chí Nhà Văn & Cuộc sống - Hội Nhà văn Việt nam > Blog > NHÀ VĂN > Góc Nhìn Nhà Văn > Về tập thơ “Bản xônat hoang dã” của Trần Nhuận Minh
Góc Nhìn Nhà Văn

Về tập thơ “Bản xônat hoang dã” của Trần Nhuận Minh

Trần Quỳnh Hoa
Last updated: 29 Tháng 8, 2024 10:00 chiều
Trần Quỳnh Hoa
Share
SHARE

Lê Văn Lạo

Khi đọc một bài thơ hoặc một câu thơ hay, tôi thường dừng lại nghĩ ngợi, để lòng mình lắng xuống, các giác quan tự nhiên mở ra, xúc cảm lan toả, trí tưởng tượng bay lên… Sung sướng lắm, như được khám phá thêm chính mình, khơi dậy các góc khuất nào đó của lòng mình, làm giàu thêm cảm xúc, làm giàu thêm tâm hồn mình, để lòng mình như “Bừng thức” (Trần Nhuận Minh). Cảm ơn đời đã sinh ra các thi sĩ, các nhà thơ.

Học theo cách của nhà thơ Trần Nhuận Minh, tôi để các giác quan rung lên, xổng ra, không dám “gõ”, sợ cái cảm xúc mong manh kia bay mất, mà chỉ khe khẽ “tìm”, để may ra sẽ “gặp” như lời đề từ ở đầu sách mà tác giả trích từ Kinh Thánh:

“Hãy gõ cửa rồi cửa sẽ mở

Hãy đi tìm rồi người sẽ gặp.”

Tôi đọc tập thơ (cả tập không có đầu đề – trừ bài “Bừng thức”), đọc chút lại ngừng. Có cái gì mới mẻ quá, không giống như bất cứ đâu mà lại giống rất nhiều. Những điều ấy tôi vẫn mang mang cảm thấy mà bây giờ có người nói hộ lại nói rất hay. Ở đấy, câu thơ ảo mà thực, thực mà ảo, ngỡ vu vơ mà không vu vơ, không nói mà lại nói, nói rất ý vị, sâu xa, khó nắm bắt, như chỉ để cảm, để rung ngân, tôi muốn dùng hồn để cảm áng thơ.

Trái đất từ thời Galilê, Côpécníc… đã biết luôn quay và nghiêng. Đến khi nó vào thơ:

“Tôi đi chênh chếch 23 độ nghiêng

 Các giác quan mở đóng khôn lường 

(Trang 70)

Thì đây, sao không là câu thơ có tính phát hiện. Từ đây mà có:

“Câu thơ cũng đi chênh chếch 23 độ nghiêng

Mà có bốn mùa

Bên này câu thơ tuyết rơi

Bên kia câu thơ nắng gắt…”

(Trang 70 – 71)

Bản thân cuộc đời này, xưa nay có cái gì tuyệt đối ngay ngắn mãi đâu? Nay đúng, mai sai; hôm nay còn, mai mất. Bản thân hành tinh đã nghiêng 23 độ, nghiêng mà vững vàng, nghiêng giữa bao la vũ trụ, mà con người nơi đây chỉ là hạt bụi, ngỡ thẳng mà khó thẳng; đầu tưởng tới sao trời, nhưng rồi đang chúc xuống… Vậy thì trách gì mọi lý thuyết, triết thuyết, kinh sách dù nghiêm túc, sáng tạo mấy, nhưng do chủ quan con người làm ra, có thể đúng mà chưa hẳn đúng, lúc này đúng, lúc khác phải xem lại; phủ định nó để có cái mới hơn, tiến bộ hơn, nhưng không loại trừ….

Con người nhỏ bé, ngắn ngủi đến thảm hại giữa mênh mông vũ trụ ấy mà luôn luôn:

“Trái đất ba phần là nước mắt”   

(Xuân Diệu)

Và cũng hơn thế:

“Máu ta chảy qua địa tầng đen thẳm”    

(Bừng Thức)

Mỗi “hạt” người li ti ấy mà quen gọi “tiểu vũ trụ” đi qua thời gian, không gian không đáy, qua vũ trụ, rồi muốn hay không, dân thường và vua chúa đều:

“Bởi sau đó

Tôi hoàn toàn không biết gì…”

(Trang 71)

Vậy mà luôn luôn “cõi trần là bể khổ”. Không biết từ bao giờ Đức Phật đã nói một câu đúng thế, chính xác thế. Cứu rỗi mãi rồi mà những kiếp “Bá Kim”, “Ông Hủi”, ‘Dì Nga”…. (Các bài thơ của Trần Nhuận Minh ở tập “Nhà thơ và hoa cỏ”) cứ vật vã đau khổ. Có thương cảm thế cũng khó lấp nổi nỗi đau khổ trong bể khổ trần gian. Vậy mà con người nhiều khi vô cảm với nỗi đau đồng loại, nỗi đau con người. Có lẽ chính vì chúng ta, kể cả tác giả đã quá mệt mỏi, chán ngán:

“Mọi yêu ghét ta chả cần nhớ nữa

Vĩnh biệt nhé nắng chiều côi cút gió”  

(Bừng thức)

Cuộc đời có gì đó muốn chán mà không chán được, muốn trút bỏ mà khó trút bỏ. Không thể “là thi sĩ nghĩa là ru với gió” (Xuân Diệu), mà con người, nhất là các nhà thơ với giác quan nhạy bén để cảm nhận được đầy đủ cần phải “cởi trói các giác quan” mới nghe, mới cảm nhận được:

“Bên này

Tiếng thở hào hoa của cây rừng

Mờ tịt khói

Bên kia

Biển đêm đau khổ

Âm u đến tận chân trời…”   

(Trang 12)

Đi vào trong sự vật, nhập hồn vào một đấng tối linh nào đó mà tác giả đặt ra là “Đấng Mê Tơi” để biết:

“Ánh trăng vắng lặng

Mà thổi thành gió hiu hiu

Trong hồn cây cỏ

Mà ngân vang trong mỗi tế bào tôi…”

(Trang 61)

Như cảm nhận, thấy được sự liên đới, sự tương phản giữa các đối tượng, các hiện tượng; ánh sáng và bóng tối; cây cỏ và ánh trăng; tôi và không tôi… Các phạm trù ấy trong cuộc sống, trong đời sống tự nhiên và con người như tương tác, miễn trừ, thúc đấy, hỗ trợ nhau để song hành tồn tại như một tất yếu, khó kiến giải, minh biện:

“Cùng lúc sinh ra

Thiên thần và quỷ sứ”

(Trang 15)

Cuộc sống như luôn trớ trêu oái oăm ngoài ý muốn, ngoài mọi cố gắng chủ quan:

“Cái màn đêm phản trắc đầy cạm bẩy

Đâu có bị cái ánh ngày

Chính trực anh minh ruồng bỏ…”  

(Trang 15)

Như cái vô lý, phi lý trớ trêu, có thể vô đạo, bất tri ấy cứ tồn tại, chả hiểu tại sao nó thế, nảy sinh bao nghi ngờ, thắc mắc truyền đời qua suốt thời gian, không gian:

“Những bức tường

Truyền nhau câu hỏi

Đời nọ sang đời kia

Nhưng chẳng bao giờ có câu trả lời…”    

(Trang 34)

Tất cả đều do “Đấng Mê Tơi” có thể linh thiêng, có thể nhố nhăng nào đó bày đặt, điều hành, đặt cái vô lý thành cái có lý, đặt cái sáng bên cái tối, cái cao sang bên cái thấp hèn, cái khổ đau bên cái sung sướng… Còn có thể hỏi ai, sau khi con người từ ngàn đời đã có những thắc mắc, những câu hỏi ấy, phải cất công đi hỏi ngay chính đấng quyền năng ấy, thì:

“Người vắt dải râu trắng ba ngàn thước

Sang một bên trời

Và phất phới đi…”  

(Trang 65)

Tuy không được đáp lời – mà nào có ai mà đáp – chỉ chính trí tuệ, chính tri thức, chính sự anh minh của bản ngã mình có thể phần nào giải toả, an ủi, trấn an:

“… Tôi tin những ý tưởng của mình

Đều vọng tới Đấng Mê Tơi…”  

(Trang 79)

Tác giả thật may mắn trộm được cây đàn thơ của trời, chả cần chiết tự mà làm gì, cấu tứ mà làm gì, hồn cứ mang mang đi cùng “thập loại chúng sinh”, đi mang mang trong trời đất. Tiếng thơ cứ ngân vang, cứ vang vọng, như gió thoảng, sương bay, như hương, như khói, không bám vào đâu mà tan trong tất cả. Có lẽ thơ anh ra với thế giới rộng lớn cũng từ những vần thơ “chỉ là thơ” này (Lời tác giả Trần Nhuận Minh).

Về sức mạnh của thơ, tác giả hơn ai hết:

“Những câu thơ mỏng tựa cánh chuồn

Ngàn năm bay ngược bão

…

Cái mỏng manh thắng được cả sắt thép”  

(Trang 180)

Cái hay, cái đẹp cụ thể, có vị trí riêng. Còn cái huyền ảo, như mờ mờ ảo ảo… của thơ cũng có vị trí rất đặc biệt của nó, có chỗ đứng nhất định. Hồn thơ của Trần Nhuận Minh thiên sang cái cảm, cái ảo nhiều hơn mà lai láng, thấm đẫm. Tôi cho đây là một thi pháp mới, một phong cách rất đặc biệt, một giọng thơ, một cách cảm không giống bất cứ ai. Áng thơ viết bằng hồn, bằng cảm và người đọc cùng chỉ có thể cảm, mà chỉ có cảm mới hiểu nổi.

Tôi thích cái hay cái đẹp cụ thể, cũng thích cái hay huyền ảo mênh mang. Hồn thơ phiêu lãng ngân mãi trong lòng, ngân lên các cung bậc cảm xúc. Thơ, một món ăn tinh thần thượng hạng. Mỗi bài thơ hay ví như một thứ đặc sản đặc biệt. Có thể trên hết phải có hồn, vượt trên hương và vị. Giữa chốn nhân gian nhộn nhạo này mọi giá trị đều đảo lộn, hoán đổi, cuồng vọng, thì tiếng chuông gió gióng lên, như thức tỉnh, thật quý giá:

“Ta là ai? Thăm thẳm có ta không?

Thì lạ lẫm khác biệt quá đi chứ sao?”

Câu hỏi mình, hỏi đời, hỏi về bản ngã con người. Có thể là có, mà cũng có thể là không. Bản ngã con người là phải có, cần có. Vậy mà người ta quên, người ta đã quên. Với bản ngã thiêng liêng muôn đời, là CON NGƯỜI trong cái tổng thể Thiên – địa – nhân của triết thuyết phương đông thì nó bất diệt, tồn tại vĩnh cửu. Vậy thì không cớ gì con người tự đánh mất mình, tự loại bỏ mình, nhất là sự linh thiêng, phần hồn, phần tinh thần cao khiết, phần thần thánh trong mỗi con người.

Trong mối tổng hoà Thiên – Địa – Nhân ấy, thời gian và không gian, bầu trời và mặt đất, ánh sáng và bóng tối, con người và vạn vật, thực và ảo, hữu hình và vô hình… gắn quyện vào nhau. Sự bài trí của tự nhiên là đầy đủ, hợp lý. Thế giới vốn có bản chất ấy. Chỉ có con người do chủ quan, do khách quan, có thể làm biến dạng méo mó đi…

Nhà thơ muốn bằng thơ khám phá cái thế giới nội tâm, tâm linh huyền ảo, kỳ bí, ẩn khuất ấy, kể cả nội tâm mình. Dù huyền bí, mơ hồ, mọi thứ đều có số phận, có sứ mệnh, vị trí. Hơn hết con người bằng tâm hồn, trí tuệ thần thánh của mình phải đứng trên vị trí tối thượng tối linh của mình. Vậy sao phải tự đánh mất? Nhà thơ đang hướng ta về với bản ngã, với vị trí bản định của mình mà Thượng Đế dành cho – nếu có Thượng Đế thật.

Để có một giọng thơ chỉ là thơ, câu thơ, hồn thơ phiêu lãng như khí trời, ám ảnh ấy quả không dễ và nó cũng khác lạ lắm. Anh hay thơ anh, hay cả hai cùng nhập đồng…?

Với nhà thơ hầu như mọi thứ đều có linh hồn, có giác quan, có cách cảm nhận, có cuộc sống, trường tồn. Hoà đồng, nhập đồng vào đó, các dòng nhạc, các khúc nhạc rung lên… Với thi sĩ thì ở đâu, cái gì cũng có thể thành thơ; thơ của trời, của đất, của vạn vật, cái hiện hữu và cái vô hình, cái yểu mệnh và cái bất tử… cứ để hồn thơ bay bổng lang thang… câu chữ rơi đâu cả…

“Bản xônat hoang dã” buông một đoạn nhạc như rơi từ một cõi nào về, không đầu, không cuối, mơ hồ mà rõ rệt, không tiếng mà vang vọng… cho ta biết, cho ta cảm nhận thế giới một cách tâm linh, hồn hoá, quyến rũ lung linh hơn, giật mình với cách nhìn vật hoá nhỏ nhoi, vụn vặt, tách biệt. Ta, chính ta phải ngỡ ngàng trước cái bao la, kỳ bí của vạn vật, đang song hành mà quên lãng, tụ tán bất kỳ…

Khúc nhạc “Bản xônat hoang dã” gióng lên cái khát vọng khám phá thế giới tâm linh, thế giới nội tâm con người và ngoại giới, tôn vinh con người và đặt vạn vật, hồn hoá ngoại vật. Điều ấy khiến ta không thể vô tâm, vô cảm với ngoại giới, với ngôi nhà – trái đất của chúng ta, có trách nhiệm với chính mình. Trong sự tồn tại của tự nhiên, vạn vật cũng như con người, nhất là con người.

“Không tỏa sáng thì không tồn tại”

(Đá cháy – Trần Nhuận Minh)

Gặp “Bản xônat hoang dã” mà tôi cứ thích nó là “Hoang dã xônat”, tôi sửng sốt trước cách cảm, trước tâm hồn nhà thơ, tự nhiên cũng muốn như nhà thơ, để hồn mình xổng ra, trút bỏ, “cởi trói giác quan” cho tâm hồn mình, tự do bay lượn, biết thêm nhiều chiều của tâm hồn mình, về ngoại giới, về con người, về cái linh thiêng bất tử, các giá trị vĩnh hằng tự nhiên cuộc đời dành cho:

“Hãy gõ cửa rồi sẽ mở

 Hãy đi tìm rồi người sẽ gặp”

Rất cảm ơn nhà thơ!

More Read

Nhớ anh Lân Cường
Tọa đàm về liên kết ba “nhà”: nhà văn, nhà xuất bản, nhà in
Nét đẹp nhẹ nhàng “ Ngày ấy và bây giờ” của nhà thơ Nguyễn Đình Ảnh
DẤU ẤN LỊCH SỬ VĂN HÓA VÀ TÌNH YÊU TRONG TRƯỜNG CA BƯỚC GIÓ TRUYỀN KÌ CỦA NHÀ THƠ PHAN HOÀNG
Về Tập thơ 1-2-3 LỐI SEN SƯƠNG của Vũ Thanh Thủy
TAGGED:Bản xônat hoang dãLê Văn LạoTrần Nhuận Minh
Share This Article
Twitter Email Copy Link Print
Previous Article Tìm lại ký ức về Chủ tịch Hồ Chí Minh qua “Theo dấu chân Người”
Next Article Thơ Phúc Hữu

Bài nổi bật

Thơ Lý Hữu Lương

Lý Hữu Lương sinh năm 1988 tại Kiên Thành – Trấn Yên – Yên Bái, dân tộc Dao. Hiện anh…

By Đường Uyên 6 Min Read
THĂM CHIẾN TRƯỜNG XƯA

Cuối tháng 3 năm 2025 nhằm vào tháng 2 năm Ất Tỵ,…

83 Min Read
Truyện ngắn Trần Thủy

Trần Thủy sinh năm 1976 tại Hà Nội, hiện chị đang sinh…

35 Min Read

Tác giả

Võ Thị Xuân Hà 1 Article
Nhà văn Võ Thị Xuân Hà sinh tại Hà Nội.…
Sao Khuê 3 Articles
Chia sẻ một chút thông tin về bạn. Những thông…

Ý kiến

Bùi Xuân

Bui Xuan is a poet, a literary translator and a…

8 Tháng 5, 2025

Thơ tác giả Siyoung Doung (Hàn Quốc)

Nhà thơ, Tiến sĩ Siyoung Doung…

8 Tháng 5, 2025

Tác phẩm của Maria Filipova-Hadzhi, Bulgaria

Nữ tác giả Maria Filipova-Hadzhi sinh…

7 Tháng 5, 2025

VINH DANH VÕ THỊ NHƯ MAI TẠI PERTH: NGƯỜI GÌN GIỮ VÀ LAN TỎA VĂN HÓA VIỆT QUA THI CA VÀ NGÔN NGỮ

Chiều ngày 7 tháng 5 năm…

7 Tháng 5, 2025

Một câu chuyện mang tính văn hóa về thất bại

Ngày 30 tháng 4 năm 2025…

7 Tháng 5, 2025

You Might Also Like

CỬA SỔ NHÌN RA THẾ GIỚIGóc Nhìn Nhà Văn

Nỗi đau mất mát

Nếu không đến Đài Nam hai lần để dự sự kiện Ngày thơ Đài Loan…

6 Min Read
Thơ

Thơ Lê Văn Lạo

Đã muôn năm, trải muôn đời/ Quảng Ninh đất Tổ sách trời thiêng liêng…

6 Min Read
Góc Nhìn Nhà VănVăn

Thân phận đàn bà nơi “Bến không chồng” của nhà văn Dương Hướng

Dương Hướng nhà văn thành danh trong nền văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới.

13 Min Read
Góc Nhìn Nhà VănThơ

TỊNH THƠM MỘT ĐÓA SEN HỒNG

Từ bao đời nay, sen có ý nghĩa quan trọng trong đời sống văn hóa vật chất…

11 Min Read
Tạp chí Nhà Văn & Cuộc sống - Hội Nhà văn Việt nam

TỔNG BIÊN TẬP: TRẦN ĐĂNG KHOA

Phó tổng biên tập: Nhà văn VŨ ĐẢM
Đặc trách website: Nhà văn KIỀU BÍCH HẬU

Ban biên tập: NGUYỄN CHU NHẠC, NGUYỄN HỮU HÀ, BÙI HOÀNG TÁM, HOÀNG ANH SƯỚNG, LÊ VĂN VỴ
Giấy phép xuất bản: 232/GP-BTTT ngày 27/4/2021

Tòa soạn: Số 9 Nguyễn Đình Chiểu, Hai Bà Trưng, Hà Nội
✦Email: [email protected]
✦Tel: 094 735 8999

Văn phòng đại diện tại Bắc miền Trung: LÊ VĂN VỴ
Địa chỉ: Đông Tiến – Thạch Trung – Tp. Hà Tĩnh – Tỉnh Hà Tĩnh   Tel: 0964981345 

Văn phòng đại diện tại Thành phố Hồ Chí Minh: PHẠM HÙNG PHONG
Địa chỉ: Golden King Tower, 15 Nguyễn Lương Bằng – PMH – Q. 7 – Tp. Hồ Chí Minh Tel: 028 710 88879

Văn phòng đại diện tại Tiền Giang: TRẦN ĐỖ LIÊM
Địa chỉ: Số 744 Lý Thường Kiệt – Phường 5 – Tp. Mỹ Tho – Tiền Giang  Tel: 0913962863

Văn phòng đại diện tại Bạc Liêu: LÊ THANH QUANG
Địa chỉ: 44 Phạm Ngọc Thạch- P.1 – Tp. Bạc Liêu  Tel: 0939269779

News

  • BÀI NỔI BẬT
  • NHÀ VĂN & CUỘC SỐNG
  • TIN VẮN HỘI NHÀ VĂN
Tạp chí Nhà Văn & Cuộc sống - Hội Nhà văn Việt nam © 2024 I✦I Hợp tác & phát triển bởi VietNet Ltd
Welcome Back!

Sign in to your account

Lost your password?