Truyện ngắn của NGUYỄN NGỌC YẾN
Khu phố đã bắt đầu lên đèn. Ca quán Mộng Tiên chìm trong tiếng phách, tiếng đàn đáy, tiếng ca ngâm ai oán, não nề, thảng hoặc điểm tiếng trống chầu đanh gọn đầy vẻ tâm đắc.
Mộng Tiên vốn là nơi gặp gỡ, đi về của những tao nhân mặc khách yêu và mến mộ ca trù. Đã lâu, ca quán không còn của riêng một kép hát mà mỗi đêm thay một kép, thậm chí hai ba kép tùy theo yêu cầu của khách. Huy vào trong thay quần áo đợi đến chầu hát. Khuôn mặt điển trai của Huy toát lên vẻ từng trải. Năm nào anh cũng đứng trong top doanh nhân trẻ thành đạt, hình của anh tràn lan trên trang bìa của các thời báo kinh tế. Song anh không vứt hết quỹ thời gian ít ỏi của mình vào việc kiếm tiềm, hay tìm mọi cách để tiền đẻ ra tiền như những người trong giới mà anh luôn biết lắng mình để chắt lọc những thứ quý giá mà thương trường thẳng tay chiếm đoạt. Tiền có thể đến ồ ạt nhưng văn hoá chỉ thấm từng giọt. Huy quan niệm thế. Từng đi du học, công tác nhiều nước trên thế giới, tiếp xúc với đủ các trào lưu, phong cách âm nhạc, nhưng không hiểu sao Huy cứ nặng lòng với thứ âm thanh xưa cũ, với “món hương hoả mà tổ tiên để lại”. Mặc dầu ca trù đã đem đến cho anh sự dằn vặt cùng những nỗi đau…
Huy không đủ minh mẫn để đếm xem đây là lần thứ bao nhiêu Huy trở lại quán. Hễ bóng tối ập xuống là dường như có một sức hút mê hoặc nào đó bắt anh phải thay đồ, đánh xe khỏi ga ra, đi thẳng, rẽ hai khúc ngoặt rồi ngược lên con hẻm chỉ vừa một chiếc xe bốn bánh. Nhiều lần anh bấm bụng, chỉ tối nay thôi rồi từ mai sẽ không đến nữa nhưng tất cả lại trôi theo gió, tuột theo mây rồi lặn biến vào sau đôi mắt đen lay láy luôn mở to thảng thốt, tan rữa vào đôi môi cắn chỉ mà hiếm hoi lắm Huy mới bắt gặp cái khóe miệng ấy chếch lên trên tý chút.
Lâu rồi Huy mới lại ngồi vào vị trí quan viên, ngay phía sau ả đào. Dáng người Sương thanh mảnh đóng khung trong thế thiền, hai cánh tay thả lỏng như buông thõng đều đều theo nhịp phách. Sương cất tiếng hát, tiếng ngân như ứ trong cổ họng, rung nơi cánh mũi, âm âm trong khoang miệng rồi nhả ra từng chữ, luyến láy trong từng câu có chút gì hờn trách. Huy có cảm giác như Sương hát bằng tiếng hát của một người đàn bà đã trải qua đủ các cung bậc hỉ, nộ, ái, ố trong cuộc đời. Sương hát mà như đang thủ thỉ, tâm tình, như sẻ chia, tâm sự cùng anh. Chất giọng ấy lạ kỳ, lúc mượt mà, tình tứ như rót mật, lúc lại đanh, sắc đầy uy lực có thể hiếp đáp người nghe bất cứ lúc nào. Tiếng hát đầy mê hoặc, ám ảnh, diễn tả một cách tinh tế nhất cái tình gửi gắm của Huy trong mỗi bài hát. Huy bần thần, tiếc nuối. Người con gái đẹp như thế, thông minh như thế, tinh tế như thế sao lại chọn cho mình con đường đi đầy gian truân và lỗi nhịp này.
“Mặt tròn thu nguyệt/ Mắt sắc dao cau/ Vào- duyên khuê các/ Ra- vẻ hồng lâu/ Lời ấy gấm/ Miệng ấy thêu/ Tài lỗi lạc chẳng thua nàng Ban- Tạ/ Dịu như mai/ Trong như tuyết/ Nét phong lưu chi kém bạn Vân- Kiều…”. Huy luôn hình dung cô đào hát với vẻ đẹp khuôn thước kiểu như vậy. Vì thế lần đầu gặp Sương, Huy mang cảm giác của một vị khách bị chủ quán cố tình mang nhầm thực đơn đã gọi. Cô bé chừng mười bốn, nhút nhát, mảnh khảnh, tiếng ca trong như nước, khuôn mặt ngây thơ, thánh thiện. Nhưng không hiểu sao càng nghe cô bé hát, Huy giống người bị thôi miên. Chiếc dùi trong tay Huy cứ giơ lên rồi gõ xuống mặt trống đầy vô thức. Thật kỳ lạ, cô bé có thể thấu hiểu những tâm tư sâu kín nhất trong từng câu thơ, lời hát của Huy. Mỗi lần Huy điểm trống khen đàn, thưởng giọng, thưởng phách dường như giọng hát non nớt ấy lại ngân sâu hơn, và ánh mắt phút chốc mất đi vẻ u buồn cố hữu. Mới đó đã được 6 năm, giờ trước mặt anh là một thiếu nữ cân đối, bình thản, đoan trang. Nhưng đôi lúc bắt gặp ánh mắt Sương, Huy không khỏi giật mình. Trong đôi mắt trong veo có phần vô hại ấy dường như đang chứa đựng một tham vọng thực sự, muốn chinh phục cả thế giới trong một hạt cát bé nhỏ. Có lần lão chủ quán đánh cặp mắt ti hí, kèm điệu cười khùng khục sang phía Huy “Mỗi lần cậu đến, mắt con Sương ướt hơn mà hát cũng hay hơn”. Huy ghét điệu bộ của lão chủ. Mặc dầu mỗi lần đến quán Huy luôn thưởng cho Sương rất nhiều thẻ, điều đó đồng nghĩa với việc sau mỗi chầu hát cùng Huy, Sương sẽ có một khoản tiền kha khá. Nhưng không phải như lão nghĩ mà đó là tình yêu thiêng liêng, tình yêu của một tín đồ với thứ nghệ thuật bác học vào loại bậc nhất trong nền âm nhạc cổ truyền mà Huy tôn sùng. Hơn thế nữa đó là sự đồng cảm sâu sắc giữa hai tâm hồn cùng yêu cái đẹp. Con người ấy luôn nhìn nhận, quy kết mọi việc theo bản năng giống loài. Có lẽ tạo hóa cũng trêu đùa lão khi lão là ông chủ Mộng Tiên, nơi chứa đựng thế giới nội tâm sâu thẳm của những tri âm cùng một ngón nghề tài hoa của thứ nghệ thuật độc đáo, nghệ thuật của âm thanh đồng vọng.
Hết chầu hát đã quá nửa đêm. Khu phố vắng bóng người qua lại. Sau những cánh cửa đóng chặt, một vài ngôi nhà đã bắt đầu tắt đèn. Tiếng chó sủa nghe càng rõ. Huy rời quán cũng là lúc Sương ra cổng đứng đợi người đến đón. Nghe nói Sương thuê một bác xe ôm gần nhà chở hợp đồng theo tháng. Sương bước tới bước lui như dưới chân có tổ kiến lửa. Một vài người đi qua đã bắt đầu ném về phía Sương cái nhìn buông thả. Gã đàn ông trung tuổi, mặt rỗ, bụng phệ từ quán Bar bên cạnh bước ra nửa say nửa tỉnh đưa đôi mắt nhìn nghiến ngấu khắp người Sương, rồi đột nhiên hắn đến gần giơ tay vỗ bộp vào mông cô “Đêm nay đi với anh nhé”. Sương co rúm người, mặt tái dại. Vừa đúng lúc Huy đánh xe ra. Máu dồn lên đầu, Huy nhấn ga nhằm thẳng gã đàn ông thô tục phóng rồi đạp mạnh chân phanh, đầu xe cách gã chừng gang tay khiến mặt gã cắt không còn giọt máu. Huy mở cửa xe nhảy xuống, xốc cổ áo, dứ quả đấm trước cái mặt bóng nhẫy “Biến ngay”. Huy đẩy mạnh khiến gã đàn ông to béo ngã ngửa ra đất. Chưa bao giờ Huy tức giận như vậy. Huy kéo Sương rất mạnh gần như thô bạo đẩy vào xe mặc cho Sương ngơ ngác và cả sợ hãi. Anh nổ máy phóng đi không nói một lời, phóng như không cần biết trước mặt có gì, phóng như thể tất cả xung quanh đã biến mất. Chẳng thà Sương có một người đàn ông đưa đi đón về thì Huy đã có thể lạnh lùng, sống theo đúng lời thề của dòng họ…
***
Huy choàng tỉnh khi những tia nắng đầu tiên tìm cách len lỏi qua tấm rèm mỏng màu tím nhạt có gắn ren hoa. Khắp căn phòng tràn ngập mùi hương thanh khiết của hoa sen trắng, loài hoa anh rất thích, thích đến mức gần như tôn thờ. Những cánh hoa như những bàn tay nõn nà, mềm mại khum khum, úp chặt vào nhau. Huy vẫn nghĩ loài hoa này cuốn chặt như thế là để ấp ủ trong mình những điều bí mật để rồi một ngày không giấu được nữa mới bung nở và nhanh chóng bỏ rơi những cánh hoa đã khô táp để lại chiếc đài hoa trơ trọi, đơn độc. Còn lá… chưa bao giờ liền cành với hoa. Cô đơn. Giống Huy quá. Ngay lúc này Huy thấy lòng mình hụt hẫng, chênh chao. Sương vẫn thiêm thiếp trong giấc ngủ. Không hiểu sao sự tức giận và run rẩy trong đêm lại khiến Huy và Sương vội vã vượt qua gianh giới mong manh của lời thề bằng tất cả sự cuồng nhiệt. Nhìn khuôn mặt mãn nguyệt, nụ cười như vẫn còn đọng trên môi tự dưng Huy thấy đau, đau chính nơi mà anh vẫn đặt tay lên để chặn tiếng thình thịch trong lồng ngực. Sương khẽ cựa mình, thấy Huy ngồi bên, Sương hướng ánh mắt long lanh đầy hạnh phúc về phía anh “Lại đây với em”. Huy không trả lời, lặng lẽ ngồi đốt thuốc. Miệng Huy đã từng thề sẽ không bao giờ chạm vào bàn tay ấy, không bao giờ bận tâm đến người con gái ấy nhưng trong lòng anh luôn khao khát, thèm muốn được ôm ghì tấm thân mỏng manh ấy trong cánh tay to khỏe của mình, muốn được chở che bảo vệ, muốn được đặt nụ hôn lên đôi mắt, đôi môi và cả mái tóc ấy… Nghe kể, ông nội anh mê hát lắm. Một đêm mưa gió ông đưa cô đào hát cùng ông về, quát tháo đuổi vợ và bốn đứa con nhỏ về quê. Bố anh đã phải đi làm con nuôi cho người ta suốt mười lăm năm cho đến ngày khoác ba lô nhập ngũ. Sau này bố anh lại bỏ mẹ con anh để đi với một người đàn bà, cũng gái cô đầu. Huy căm ghét, thậm chí nổi khùng với bất cứ ai nhắc đến ả đào, cô đầu hay đi hát. Huy hậm hực đến các ca quán để xem nơi đó có gì mà ông và bố lại mụ mẫm đến thế, lại có thể bỏ bà và mẹ để theo người khác như thế. Và rồi chính Huy cũng bị hớp hồn lúc nào không biết. Càng tìm hiểu Huy càng thấy yêu, thấy phục thứ nghệ thuật thanh cao, tinh tế mang đặc tâm hồn Việt. Dù có tìm mọi lý do thì Huy cũng không có lý gì để phủ nhận thứ nghệ thuật chân chính, đầy giá trị này. Và bây giờ trước mặt Huy, Sương đang tự nguyện dâng hiến cái đẹp đẽ nhất của người con gái cho anh… Còn nỗi buồn và lời hứa… Nhưng lúc này Huy muốn quên đi tất cả, ánh mắt ma mị, mùi thơm tinh khiết, thân thể ngọc ngà cùng sức lực hừng hực trong con người Huy đã đẩy hai người đến chốn thiên đường mà ở đó Huy là đàn ông còn Sương chính thức thành đàn bà…
***
Huy vẫn đến quán nghe hát như một thói quen song mỗi lần chạm mặt Sương ánh mắt Huy lại lảng đi nơi khác. Một ánh mắt, một lời nói, hay nụ cười của Huy cũng đủ khiến Sương quấn quýt, nồng nhiệt, Huy sẽ mềm lòng và câu chuyện của mấy chục năm trước sẽ lặp lại một lần nữa… Đêm ấy trời trở gió, cây cối bên đường vặn mình răng rắc. Mưa mỗi lúc một to, mưa quất ràn rạt xuống mặt đường. Huy cố tình phóng xe qua để mặc Sương trong mảnh áo mưa mỏng dính co ro ngồi sau xe máy. Mưa chảy tràn trên mặt Sương, quần áo ngấm nước bết vào người. Qua gương Huy biết Sương nhìn theo Huy, muốn gọi mà không dám, ánh mắt tội nghiệp vô cùng. Huy mấy lần dừng xe đợi nhưng vừa thấy bóng Sương đến gần, Huy lại nhấn ga đi. Huy phải chứng minh rằng Huy không bao giờ giống ông và bố. Không bao giờ có sự gắn bó nào hết. Huy đã thề là như thế. Về đến nhà vẻ xanh xao, hốc hác của Sương lại hiện ra trước mắt Huy. Huy lấy rượu ra, uống rượu một mình, nói một mình, khóc một mình rồi gục trên bàn ngủ lúc nào không biết…
***
“Hồng hồng tuyết tuyết/ Mới ngày nào còn chưa biết cái chi chi/ Mười lăm năm thấm thoắt có xa gì/ Ngoảnh mặt lại đã tới kỳ tơ liễu…”.
Nghe Sương hát đi hát lại không biết bao lần mấy câu này nhưng lần nào Huy cũng thấy nao lòng. Mỗi lần như vậy hình ảnh Sương của ngày xưa lại hiện ra bên cạnh Sương bây giờ. Huy nhắm mắt, thả mình theo tiếng trống thưởng rồi như bừng tỉnh, anh đưa mắt sang phía Sương. Chiếc cổ trắng ngần, bờ vai gầy thon gọn, phần eo đã bắt đầu đẫy ra đôi chút. Người con gái mang hình hài của người đàn bà cổ xưa, một mình lạc lõng giữa chốn xa hoa, đông đúc, ngột ngạt… Sương cúi đầu chào khách rồi từ tốn đứng dậy nhường chiếu cho ca nương khác. Huy nhìn rõ bộ ngực vum đầy cùng phần bụng đã nổi rõ sau lần áo tứ thân màu nâu gụ. Huy biết đó chính là giọt máu của mình. Huy vội đứng dậy vào phòng thay đồ để bám theo Sương. Sương vẫn cố tình tránh mặt anh như bao lần trước. Tiếng Huy gọi Sương đã bắt đầu khản đi nhưng Sương làm như không nghe thấy. Đôi chân thon dài xoải bước về phía chiếc xe láng cóng màu nâu đồng đã được nổ máy chờ sẵn. Gã đàn ông to cao, đầu húi cua, tay đeo chiếc lắc bạc to tướng ném qua gương cái nhìn khinh khỉnh về phía Huy. Chiếc xe phóng vút đi khi phần gấu váy của Sương vẫn còn kẹp nơi cánh cửa. Anh kép hát cùng Sương bảo tay đó là một đại gia có tiếng chuyên buôn bán bất động sản. Dù có lúc Huy chỉ mong Sương sớm tìm được một người đàn ông nào đó để dựa vào nhưng lúc này Huy không còn đủ kiên nhẫn để đứng đó nhìn, để im lặng. Huy nhảy lên xe rồi rồ ga phóng theo. Ra tới đường lớn Huy nhấn ga phóng vượt lên phía trên rồi đánh táp sang phía đầu xe của hắn. Chiếc xe dừng lại theo đúng ý Huy. Huy thấy Sương rất rõ. Huy đứng sẵn ở phía cửa chỉ đợi Sương bước ra sẽ lôi tuột cô lên xe như hôm nào.
Sương hạ cửa kính, khuôn mặt lạnh tanh, lời nói không âm sắc “Tôi không quen anh, đừng làm phiền tôi nữa”. Không để Huy nói một câu, chiếc xe đánh lái sang phải rồi lẫn vào dòng người tấp nập…
***
Huy vùi mình trong thuốc lá, rượu ngoại, những âm thanh chát chúa như muốn chọc thủng màng nhĩ nơi vũ trường. Huy vòng tay qua hông My Trang, cô gái đẹp nhất của vũ trường The Mode, nhảy điên loạn như muốn tiêu thụ nốt chút sức lực còn lại trong cơ thể. Huy nhớ như in câu hỏi của Sương lần đầu tiên Huy nắm tay cô: “Hiện đại như anh sao lại chọn ca trù?”. Huy đẩy cặp kính trắng, chỉnh lại cổ áo sơ mi như sắp bước lên bục diễn thuyết: “Một ông trùm của giới văn chương có nói: Người ta có thể tự do với tương lai của mình, nhưng với quá khứ thì không thể. Ca trù nằm trong cái gốc văn hoá Việt”. Lý thuyết quá. Huy đặt bàn tay mềm mại của Sương lọt thỏm trong lòng bàn tay mình, nở nụ cười đầy vẻ thương mại “Nhờ ca trù anh mới được gặp em”… Đôi má Sương ửng đỏ, ánh mắt cô như người sắp lên cơn sốt… Huy thấy mình như kiệt sức, anh bỏ ra phía quầy Bar gọi tiếp rượu ra uống. Người Huy rũ ra như tàu lá héo. Huy muốn quên đi tất cả. Có lẽ nào sự sôi động, cuồng nhiệt và cả thân hình nóng bỏng của Trang lại không đủ sức để xoá tan cái vẻ mỏng manh, u buồn và tĩnh lặng ấy. “Phụ nữ hiện đại, thông minh, có đủ bằng cấp đứng xếp hàng ra thì chẳng chọn đi dính vào thứ hát hò, mua vui cho thiên hạ. Quên đi. Buồn làm gì. Thằng đó chắc nhiều tiền gấp mấy lần mày…” Thằng bạn đi cùng vỗ vai Huy bồm bộp. Huy nốc cạn ly Hennessy Paradis Extra. Rượu mạnh như muốn đốt cháy cổ họng anh. Sương cũng chỉ giống như những người đàn bà khác, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì tiền. Huy đã không kháng cự nổi sự chủ động của Sương, đã mộng mị sa vào vũng bùn mà ông nội và bố Huy đã dẫm phải. Sương cũng chỉ là loại đàn bà rẻ tiền không hơn không kém. Huy tự cười một mình vẻ chua xót. Anh cố rướn người vời tay ra hiệu cho Trang đưa anh ra xe. Nhìn hai kẻ say rũ rượi dìu nhau lách giữa đám đông, thằng bạn đi cùng nhún vai uống nốt chỗ rượu còn lại trong cốc vẻ ngán ngẩm. Đêm nay lại có thêm một cuộc giao hoan giữa những kẻ không hề có tình yêu.
Huy tỉnh dậy thấy đầu đau dữ dội. Trang đã đi từ lúc nào. Chiếc ví trên bàn đã xẹp đi một nửa. Một nghìn đô cho một đêm. Huy nhếch mép. Đàn bà. Huy thấy chân tay rã rời, còn đầu anh như rỗng ra. Huy cứ thấy tiêng tiếc. Cái tiếc đến đứt ruột. Tiếc như khi cái hợp đồng béo bở xây dựng khu chung cư loại II cách trung tâm thành phố chưa đến 5 cây số bị nẫng tay trên một cách trơ tráo. Song tiếc mà không cay cú chỉ thấy đau. Huy thấy lòng day dứt, buồn bực không sao tả nổi. Huy đã để tuột mất người con gái được sinh ra dường như là để dành riêng cho một mình Huy. Sương đang ở đâu. Sao Sương lại có thể quên đi tất cả một cách dễ dàng đến thế. Không biết bao lần Huy trở lại Mộng Tiên để tìm gặp Sương nhưng vô vọng. Đáp lại một loại câu hỏi của Huy, lão chủ quán hất cằm, trả lời cộc lốc “Đi rồi. Không biết đi đâu”. Đầu Huy ong ong như thể hàng ngàn con vò vẽ đang lượn bay trong đó. Huy chợt nhớ đến Sa, cô đầu rượu ở Mộng Tiên. Có lần Sương bảo, đó là người bạn duy nhất mà Sương có. Huy bật khỏi ghế, gần như tỉnh hẳn. Tối nay, Huy sẽ có được những thông tin cần thiết, Huy sẽ tìm được Sương chẳng mấy khó khăn. Nghĩ vậy anh thấy lòng nhẹ nhõm, nhưng lại bồn chồn, suốt ruột. Bây giờ mới hơn mười giờ sáng.
***
Sa không bất ngờ khi mới từ quán bước ra đã bị Huy chặn lại. Dường như Sa đã đợi sự xuất hiện của Huy từ rất lâu rồi. Hai người thả bộ đi ngược con hẻm. Trên trời những vì sao đã bắt đầu mọc đan dày như mắt lưới, gió đưa về nhiều hơn nhưng khí oi nồng của một ngày nóng nực vẫn chưa tan hết. “Sương ở đâu, em có biết không? Cô ấy thế nào rồi”. “Sương thuê nhà gần đây, mới sinh được năm hôm”. “Sương mới sinh con?” “Vâng, con của anh”. Giọng Sa trơn tuột như đã chuẩn bị câu trả lời từ trước. Huy sung sướng gần như hét lên khiến những người quanh đó đều ngoái đầu lại. “Sương sinh con cho anh, tuyệt quá. Vậy mà Sương không chịu liên lạc với anh. Đi, anh em mình đến chỗ Sương.” Huy kéo tay Sa quay trở lại nơi đỗ xe. Sa cầm tay Huy lắc mạnh, ánh mắt trùng xuống nhìn thẳng vào Huy. “Anh Huy này, hãy nghe em nói. Sương đã sinh. Con trai, nhưng…” “Đã xảy ra chuyện gì?”. Huy hỏi dồn và mỗi lời nói của Sa lại đẩy Huy xuống gần hơn đáy hố sâu thăm thẳm. Huy không còn nghe rõ những lời Sa đang nói, tất cả cứ lùng bùng bên tai…
Một giờ, hai giờ rồi ba giờ trôi qua, cánh cửa phòng sản vẫn đóng chặt. Bên ngoài, người đứng, người ngồi, người áp tai vào cửa nghe ngóng. Không thấy tiếng khóc oe oe của đứa trẻ chỉ thấy tiếng hét kinh hãi của Sương. Cô y tá trẻ măng đẩy mạnh cửa, chạy ra gọi người đưa Sương lên cáng chuyển sang phòng cấp cứu. Máu chảy đầy hai bên đùi, thấm đỏ chiếc chăn quấn cho Sương. Mọi người chạy vào phòng nhưng vội bưng mặt quay đi. Mẹ Sương đã xỉu ngay chân bàn đẻ. Nơi là xương đầu của đứa bé là một bọc lùng nhùng. Đứa bé chỉ có não mà không có hộp sọ. Nửa giờ sau thằng bé ngừng thở…
Huy cảm giác đất dưới chân anh sụt xuống. Anh ngợp thở như kẻ bị sa vào đầm lầy nhưng cứ cố tình giãy giụa. Sao ông trời lại ác với Sương đến thế. Giọng Sa đã bắt đầu méo đi, ngắt quãng “Sương bảo, Sương rất sợ làm mẹ bởi những người phụ nữ trong họ Sương khi lấy chồng đều sinh ra ít nhất một đứa trẻ không lành lặn. Không biết nguyên nhân tại sao anh ạ. Sương sợ sẽ mang điều bất hạnh đến cho anh. Lúc thai được bốn tháng đi siêu âm bác sĩ đã chẩn đoán đứa trẻ không bình thường nhưng Sương vẫn nuôi hy vọng. Sương không đủ can đảm để đối diện với anh…”
Huy như người bị bỏ rơi giữa sa mạc, không biết phải bắt đầu đi từ đâu và sẽ đến đâu. Huy đã đi lạc một đoạn đường xa quá, giờ đến lúc phải quay lại. Huy phải bù đắp cho Sương, gánh bớt nỗi đau mà Sương đang cố chịu. Và Huy biết, ngay lúc này Sương cần một bờ vai để tựa, để xoa dịu niềm đau, để nhen nhóm lại những yêu thương…
Huy giục Sa lên xe, nhấn ga thêm chút nữa. Chiếc xe lao vút đi trong đêm tối. Sao trên trời mỗi lúc một dày hơn. Những đốm sáng lung linh, lúc mờ, lúc tỏ như hàng ngàn, hàng triệu con mắt đang dõi theo Huy. Sa tựa tay vào thành cửa, hình như cũng chỉ nhìn thôi, chẳng ngắm gì. Tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa nghe thật rõ. Tiếng ngân của Sương đầy da diết:
“Riêng một thú thanh sơn đi lại/ Khéo ngây ngây dại dại với tình/ Đàn ai một tiếng dương tranh”.
N.N.Y