Chiều rời xa thành phố
tôi mang theo khuôn mặt buồn của em
hun hút gió trên đường
và bầu trời chuyển màu ảm đạm
Nơi thành phố tôi đã nhiều lần qua
đến rồi đi như bao thành phố khác
sao chiều nay có điều gì khác biệt
để nhiều lần tôi ngoái lại lúc rời xa
Vì một con đường, một góc phố mới vừa qua
trong khoảnh khắc thoảng màu chiều lay động?
dòng sông ấy đã chảy vào tôi thành một dòng sông khác
mềm mại hơn và xanh sâu hơn?
hay thành phố cũng đã thành một thành phố khác
khi mang theo khuôn mặt em buồn?
Và buổi chiều như chợt lạ chợt quen
tôi ngoái lại và dòng sông ngoái lại…
TRẦN ĐÌNH VIỆT