Hoàng tỉnh dậy khi nghe tiếng xe xích rú va đập vào cửa. Một giấc ngủ thật ngon. Phải tá túc trong một quán nhỏ bên một mặt bằng xây dựng, Hoàng thấy thời gian nghiến nát từng phút. Tiếc. Tiếng “chít chít” thúc giục hối hả của công ty thiết bị máy Kim Long: “Đối tác có mặt ở phiên giao dịch sáng mai. Tám giờ. Cỏ.”
Ngày đi, Hoàng bảo vợ, chuyến này đi lâu. Ở nhà trông đám trẻ. Tôi lên Bắc! Biết tính chồng, vợ Hoàng không nói gì. Hoàng, Bỏi cùng đám thợ lóc sóc lên đường. Xứ Bắc mịt mù, xa lắc. Nhà tầng xếp vẩy ngoi lên trời như những con quái vật. Nghe xứ ấy lắm anh giàu, nức tiếng. Chó tây. Đàn bà. Vàng… Tấm bằng kỹ sư điện máy đỏ chót, Hoàng lang thang gặp các ông chủ. Gọi là đi trải nghiệm cho sang chứ nhục. Chủ nào cũng lắc đầu. Khỉ ạ, vứt mẹ nó cái bằng của mày đi, kỹ xảo công nghệ là cái chó gì, xổ toẹt hết, chỉ có cái này, đếm đếm!… Chủ Lạng (còn gọi là Lạng Mập) là một trong những chủ kếch sù ấy. Bỏi, chuyên gia vận hành, đại diện đến ký kết công trình với Lạng. Bỏi bảo Hoàng, thằng cha kỳ khôi này đang giàu lên kinh khủng. Nó lộn như trạch trên thương trường Nam Bắc. Rồi anh biết! Nửa tháng trời đập gõ xì xoẹt vận hành vẫn không hề biết mặt chủ. Nó mà lặn thì bỏ bu! Hoàng bảo. Không anh ơi, Bỏi ôn tồn, cha này được lắm, quảng đại chứ không cò con, làm cho nó là sộp rồi, Háp pi, Háp pi!…
Đến ngày thứ 27 trong khi đang đứng trên một cái boong ke, nắng xối lửa 40 độ, hai cánh tay bỏng rát, Hoàng đẩy mặt nạ lên trán bảo Bỏi lấy cho chai lavi thì thấy một cái mặt phèn phẹt rặt những mỡ ngửa lên:
– Làm thế này, hử!
– Đúng như bản vẽ, thưa anh!
– Làm như ỉa! Villa của tao phải chứa hai luồng xe ra vào, đâu phải như cái buồng rách nhà mày. Khỉ!
Hoàng giận tím mặt:
– Yêu cầu anh nói cho lịch sự. Sai đâu chúng tôi sửa đấy!
– Sửa cái mẹ mày. Rỡ ra làm lại!
Gã chủ quay đi cùng với mấy tay lăng xăng. Lưng gã dềnh lên. Vai đắp thành đống. Áo caro đỏ trông kếnh cáng, ngồm ngộp như một cái hộp hàng hóa. Bỏi lau mũi bảo Hoàng, anh căng với nó làm gì, những thằng giàu nó đốt cả thiên hạ cũng được. Chịu luồn thằng giàu một tí có sao! Bỏi thấy Hoàng hạ mặt xuống ừng ực như sắp khóc. Cái đầu to gục gặc rơi xuống ngực. Cặp môi mím cho mồ hôi rỏ xuống. Đồng tiền! Đấy là đồng tiền. Anh toan bỏ việc nhưng bỏ việc là mất sạch. Được, ta sẽ trả lời mi bằng công luận, rồi biết! Bỏi, tay kỹ sư nồi hơi sắc sảo bay liệng như một con diều hâu nắm bắt thị trường. Hắn để trọc, mũi to và rỗng như cái loa, đi lại lồm cồm, mông đít nẩy lúc nào cũng lắc lắc như rởn mỡ, thỉnh thoảng lại hát tu lên, nhảy loạn xạ, đặc tây. Hoàng thợ cả, phiêu diêu phải nắm cái danh tài của Bỏi. Họ đi vào thị trường công nghệ, sà cánh xuống bất cứ mảnh đất may rủi nào. Phiêu liêu và chịu đựng. Va chạm đủ thứ công ty giàu nghèo, hoặc sắt xỉ, hoặc lươn lẹo, hoặc hào phóng nhưng vỡ nợ. Cứ chan chát, huỳnh huỵch đổ mồ, hôi sôi nước mắt. Chật vật đến từng mối hàn.
Hôm nghiệm thu, chủ Lạng lừ lừ soi từng chi tiết. Nó giở mặt. Râu đen xông ra từ cái mặt bùng nhùng. Chết thật, sai bét cả, làm ăn dối trá, không tôn trọng hợp đồng. Bãi nhé!… Hoàng sôi máu muốn đấm vào cái mặt mỡ. Nó giật cổ lên: “Bãi!”. Hoàng chộp lấy một cái bu loang to tướng. Gã béo lùi lại rồi nó chồm lên lấy sức mạnh của kẻ tám chục ký túm gáy Hoàng đè gập xuống. Một con đại điểu sắp nuốt một con kền kền. Đám thợ chạy đến can ngăn. Bỏi hất cái mũi loa lên: “Xin anh! Xin anh!”…
Kết cục, đám thợ tay trắng, xơ xác như một đàn dơi, lả tả ra khỏi xưởng máy của gã chủ. Túi không đủ gặm một chiếc bánh mì. Có điều, Hoàng mỉm cười trước một cú ra nghề cay đắng. Hoàng có thể cười lên được một cách ngạo nghễ bởi Hoàng là một anh thợ cầm bút. Hoàng cầm bút và đã có giải văn chương.
Hoàng đi vào cuộc mưu sinh như một sự khám phá cõi đời để viết. Anh viết về đêm khi những mảng sống còn tươi rói đặt lên bàn. Cố nhiên, anh làm việc như một kẻ điên rồ, làm thợ đã khốn lại thêm cái nghề chữ bòn rút từng hơi thở của anh. Bắt đầu rồi đấy, tiền vàng, chủ thợ, đồng tiền đang nhảy lăm bát đa trong mọi quan hệ xã hội. Hừ! Lại thêm một con khủng long bên những con khủng long bạc tỉ, phưỡn cái bụng kếnh cáng trong khi quả tim teo tóp, bóp lại.
Nghe cú điện thoại từ công ty Kim Long, Hoàng chợt nhớ ra cách đây nửa năm trong một phiên giao dịch, Hoàng đã gặp cô thư ký công ty có bà giám đốc tên Cỏ. Những chuyện chan chan của giới thợ thuyền về một con mẹ giàu có, đáo để mà xi nê có thẻ, vú ướp đô la, mông quệt vào mũi các đối tác bạc tỉ. Chẳng khó khăn gì khi Hoàng cùng đám thợ tìm lại Công ty Kim Long.
Dãy tường thành đồ sộ uốn mềm hình đôi rồng chầu vào đôi cánh cổng. Người quản gia dẫn đám thợ vào dãy lán tôn. Bỏi bảo người quản gia, chúng tôi toàn dân lao động cả, ăn ngủ thế nào cũng xong, chỉ lưu ý cho cái bàn gỗ, cũ cũng được! Người quản gia trố mắt ngạc nhiên. Hoàng nắm tay người quản gia thân thiện, là tôi cần cái bàn viết ấy mà, chả có gì quan trọng! Lập tức hôm sau có cái bàn mạ kền kèm theo một trao đèn. Nghiễm nhiên Hoàng được hưởng một cách dễ chịu và buồn cười. Lại nữa, đàn chó tây 13 con cả thảy, đêm đêm cắn rách màng nhĩ được rời xuống cạnh lán xe. Đêm nào người quản gia cũng đặt trên bàn viết của Hoàng một chút hoa quả và một cốc nước lọc…Hình như đó là sự quan tâm của bà chủ? Một bà hoàng của cải lại có những cử chỉ ấy nhỉ? Có lẽ lại như vậy sao? Thú thực, Hoàng muốn một lần gặp con người ấy. Nhưng khu nhà thâm nghiêm lúc nào cũng im ỉm khóa. Kín mít và im lặng tuyệt đối. Mật. Vệ sĩ mũ đỏ lừ lừ đi lại. Không bỏ qua một cử chỉ nào của khách. Giữa hai dãy cao tầng là một công viên cỡ nhỏ um tùm cây lá bọc lấy một cái giếng phun. Đôi lần xe về đêm, chỉ thấy sau ánh đèn xe là những vệt đùi lất phất trắng mờ…
Phút nghỉ ngơi về đêm sau trang viết. Trăng loãng. Theo một bao lơn, Hoàng tới giếng phun. Ánh sáng dệt ảo. Một tấm thân ngà đang vầy trăng. Nàng nghiêng tóc đổ trăng lên vú, và nhún nhẩy đi vào những lùm sáng tối. Đêm lặng. Vệ sĩ đứng như những cái cây mục. Tiếng động nhỏ. Từ lùm cây đen sì bò ra một con gấu. Nó thon thót bò theo kiểu con sâu và cố nép vào những lùm cây lá đen đặc. Khi nó lộ ra khoảng sáng mà lúc ấy thì trăng vằng vặc vàng, Hoàng thốt nhiên nhận ra kẻ ấy. Cái mũi loa thập thò bùng lên một cú vồ người khi Hoàng kịp lao ra chặn lại!… Sáng ra, Hoàng đấm vào dưới rốn Bỏi hạch lạc: tại sao cậu làm cái trò ấy? Bỏi véo cái mũi lõ của mình cười hê hê. Bỏi, tay thợ công nghệ cừ khôi nhưng phải nỗi mê gái. Hắn thích săn gái kiểu ấy. Hoàng xối, cậu không tôn trọng đàn bà! Đàn bà là giống yếu rất cần sự bảo vệ. Giàu có, hoa lệ đến đâu, họ vẫn là những sinh linh đáng thương. Tớ chưa biết cô này thế nào, nhưng… Im đi! Ông đừng có dạy dỗ tôi! Bỏi sừng sộ. Muốn xả một tí cho nó tỉnh đời chứ đéo gì mà ông phải cắn cảu, dạy dỗ tôi!…
Công việc cuốn hút, Hoàng vẫn ra xưởng làm việc với anh em, tối được ở một căn sảnh rộng ưu đãi thợ thuyền. Ngòi bút của Hoàng càng trở nên trào sôi, mê man trước những cái mới gặp. Mãnh lực của sự giàu đang là một con quái vật ngáp vặt rũ bóng tối chồm lên phía ánh sáng. Cái gì đang đến trên bàn viết của anh? Ban ngày rỏ mồ hôi mưu sinh, tối rỏ máu trên trang viết. Mệt rũ, muốn chợp mắt một chút nhưng sợ giấc ngủ sẽ nuốt béng mất một mảng sống tươi nguyên như cái bánh ngon đang ăn giở. Đêm tháng 10 trong suốt. Trong như một tấm kính. Anh đấm vào mặt ngăn cơn ngủ. Lúc tỉnh dậy, anh lảo đảo đập vào thành tủ. Chợt cánh cửa mở. Mùi thơm lan nhanh. Một nhan sắc! Tưởng còn đang mơ, Hoàng giật thót mình.
– Anh cứ làm việc như thường. Khuya lắm rồi. Tôi đến hơi đường đột và có vẻ không được lịch sự nhỉ!
– Không sao, chị vào đi!
– Tôi biết anh là một nhà văn. Điều đó thật lạ. Một người thợ tối mặt với công việc lại là một nhà văn?
– Vâng, buồn cười không chị?
– Thích thú nữa ấy chứ! Tôi có một ông chú cũng là một nhà văn. Ông ấy chết rồi. Chết vì nghèo và làm việc quá sức. Ngày còn tuổi học trò, tôi đã đọc hết mấy gian nhà sách của chú tôi. Lúc chết cũng chỉ có sách, lục trong ví thấy có mấy hào bạc. Sau này vì công việc, tôi bỏ đọc nhưng vẫn tiếc. Lạ, mỗi khi đọc sách, tôi thấy người dễ chịu và thấy mênh mông một cái gì không rõ.
– Cái “Không rõ” mới chính là cái đáng yêu nhất của văn chương đấy chị ạ! Thế này, chị vừa nói tôi lạ, đến lượt tôi, tôi nói cái lạ của chị, chị là một doanh nhân nhưng vẫn để ý đến sách vở, để ý tới những người viết bèo bọt như tôi. Quý không chị?
Hoàng nói cứ ngon ơ. Sao hôm nay, trước một người đẹp, Hoàng nói mùi mẫn thế. Rõ ràng người ấy nghiêng mặt đi một chút như có một lớp sóng vừa ào qua. Đẹp thật! những lời đồn đại về con người này chẳng sai tẹo nào. Khi nhìn một người đàn bà mà chỉ thấy muốn hôn, muốn riết, muốn cắn, muốn nuốt, ấy là khi ta gặp một giá trị thần tiên đang rót vào tim. Nhưng Hoàng ấn vào tim cố giữ sự thăng bằng. Người đàn bà yên lặng, mềm mại trong bộ ngủ màu rêu. Tẩu mũi thẳng và hơi cong, ngấn cổ tròn, cái nhìn mịn màng xa vắng.
– Anh mệt không, làm việc như anh có khác gì tự tử, tôi khuyên anh giữ sức khỏe và nhân tiện, tôi muốn nói với anh một điều!
– Tôi nghe!
– Tôi muốn anh thoát ly đám thợ, hàng ngày đến đây nói chuyện với tôi, có khi anh tiếp khách giúp tôi, được không? Nhưng chủ yếu là tôi muốn được nghe anh nói, nghe nhà văn nói!
Người đàn bà lướt đi rất nhanh trong khi Hoàng chưa kịp trình bày ý kiến của mình. Từ ngày “vồ sểnh” con mồi, Bỏi đâm ra tức tối với Hoàng, tức lây sang cả bà chủ. Có khi hắn đấm vào mông mình mà rít lên. Mẹ cóc, chưa thấy chủ nào nuôi lắm công vụ như con mẹ này! Õng ẹo hết mức. Công vụ lau kính. Công vụ đóng cổng. Công vụ dọn cứt chó tây ỉa. Công vụ vệ sinh trông coi cả cái khu nhà kín mít kia nữa. Đĩ thõa! Đàn ông như ruồi. Giàu có như một bà hoàng lại còn cả một dàn Lex lâu nhâu bên mông. Này! Bỏi giật đôi vai như hai tảng đá lên bảo Hoàng với vẻ đầy quan trọng. Ông để ý mà xem, chồng mụ là một thằng cha căng, chú kiết nào đó thỉnh thoảng vẫn đùng đùng về rồi lại xéo. Không biết chồng thật hay chồng hờ, chồng rờ hay chồng tếch! Hoàng gạt đi. Cậu hiếu sự, vớ vẩn, thôi đi! Bỏi vẫn thao thao. Công vụ là gì, là thừa hành, là hầu hạ, là đê tiện, là bê đít, là rửa…! Hoàng biết thừa thằng cha đang nói móc Hoàng một cách xỏ xiên rằng, lại có thêm một thằng dại gái bên bao nhiêu thằng dại gái bâu bên mông mụ chủ? Hoàng muốn cười phá lên là bởi thằng cha tinh quái đâu có hiểu cuộc du ngoạn đời sống của Hoàng. Chao ôi, cuộc đời này mênh mông lắm, con mụ chủ để truồng tắm trăng này lạ lắm, lạ đến nỗi trong hằng hà sa số đàn bà, Hoàng mới gặp ả này là một. Để xem.
“Chít chít…”
Tiếng điện thoại.
Gian đại sảnh bộn lên những chiếc cặp mạ kền. Đầu bù và đầu trọc. Ria đen. Ria cánh đại bàng. Cavạt phủ bụng trễ sơvin. Pho cồm cộm. Mông đít to tướng. Giầy Ariát ngáo lên khua nhặng sị. Có cả tiếng Tây lầu nhầu. Người Tây đỏ như một con tôm hấp. Tất cả chao đi lắc lại… Toàn giới chủ thợ, doanh nhân, nhà đầu tư, nhà thầu. Dân sơpơ điện cắm sau gáy. Cười nghiêng bụng mỡ. Bắt tay như chém. Cười kìn kịt, huých vào bụng nhau như một cái lồng gà sống. Bà chủ Cỏ nói đây là nhà văn của tôi, đối tác , gmail văn chương, giá trị tinh thần, lovoa! Gia vị bữa ăn thời thượng, chim vườn thượng uyển đấy! Tất cả ngào lên. Tất cả thộn ra. Có anh khoanh tay hất hàm. Có kẻ sịt một tia bọt. Hoàng nói với họ về tri thức kinh tế, hàng hóa và hàng hóa lương tâm, hàng hóa vật chất. Những cái đầu ngỗng nhấp nhô. Con ngỗng to như cái vò, đầu bé tẹo bằng quả trứng. Dứt khoát họ không ngồi lâu. Giày gõ váng hội trường. Tất cả các mông đít đều lúng lắng như một đám vịt vừa đùa nước, chán nước. Họ cuốn đi như một cơn dông rời sa mạc bỏng.
“Chít! Chít!”
Hoàng được thả vào một không gian rộng rãi đến chết ngộp. Hét lên được vì sung sướng. Khi ngòi bút được sung sướng thì đấy là cái sung sướng thần tiên của tự do. Ào một cái, đám doanh nhân này lướt qua, đến đám khác nhâu nhâu gõ móng vào cửa. Y như biển? Biển ào lên những đợt sóng thần. Sóng thần của đám cá mập. Cá mập và biển cả. Ào lên tan tành. Cứ ào lên, thét lên! Sóng có chịu ngủ bao giờ đâu. Cuộc sống đang vận hành như thác.
“Chít! Chít!”
Đêm, chỉ có đêm là hiền từ nhất. Tiếng điện thoại của bà chủ gọi Hoàng cả đêm và cả ngày. Ngày, chủ yếu tiếp khách cho bà ấy. Còn về đêm thì sao chứ? Đêm nữa? Đêm đây này!
“Chít! Chít!”
Cái điện thoại chết tiệt rung những khúc nhạc ngắn. Cứ “chít chít” nữa đi! Ngại gì nữa. Tiếng điện thoại tùy thuộc vào những đêm bà chủ về sớm hay muộn. Có đêm Hoàng đã ngủ lăn ra, ngủ trần trong tiếng quạt vo vo phả gió thì có tiếng điện thoại ánh ỏi cắt giấc ngủ. Nhiều khi người gọi chủ động đến “xăm xăm băng lối vườn khuya một mình”, các cụ gọi là táo tợn.
Chủ động mở cửa. Cửa phòng của Hoàng là cái miệng con trai. Nhích một tí là tóe hoe ra ngay. Bà chủ vào, trong bộ rêu. Gương mặt hoa quỳnh nở về đêm. Bà ấy sửa soạn vào bữa ăn tâm hồn. Hoàng cuống quéo vơ vội chiếc áo lót. Nhưng rồi ô kê đi, véo von như nhộng tiếp khách lại hóa hay. Lợi khẩu lắm. Có lẽ nhà văn nên “thoát y” mà viết? Tự do hết mức. Chẳng ràng buộc một cái gì thì trang văn mới bay lên. Phải không?
Thì đã bảo là bữa ăn tâm hồn mà. Đêm của người ta là đêm, bóng tối đặc và tâm hồn loãng. Đêm của hai người này, một chủ, một thợ là đêm của hai vì tinh tú nhấp nhánh cho nhau, gạn tim rót cho nhau ánh sáng. Những kiến giải, những luận kiến sáng và say. Người đàn bà minh triết và hiền mẫu và ướt át và mượt mã nhung lụa. Thoắt cái, Cỏ trở thành một cô gái trẻ trung, nhu mì, nói hơi ít, thỉnh thoảng lặng đi rất lâu. Anh ạ, tôi muốn trả lương cho anh được chứ? Một người làm việc như anh, đáng phải trả lương cao, thật cao, lương vàng! Bởi anh vắt cả tấm thân còm để làm việc cho xã hội kia mà. Trời ạ, mỗi lần được ngồi bên anh, nghe anh nói, tôi thấy được trở lại con người, mê mẩn được rờ thấy đúng con người của mình. Tấm thân đàn bà mẹ rạng đùi cho trôi tọt ra mở mắt nhìn thế sự, trần ai. Đàn bà cần những gì? Cần nhiều lắm, anh. Mơ tưởng là món ăn cần thiết nhất của đàn bà. Đàn bà mơ tưởng về những đàn ông cao khiết. Đàn ông phải là những vị thần, xứng đáng là vị thần cai quản trái tim đàn bà. Quả thật là may mắn khi con bé Cỏ này được gặp anh, nhà văn. Anh đừng lầm tưởng quá đi nhé. Nói thế nào để anh hiểu một cách sáng trong, lịch lãm và công bằng. Tôi đã ngập quá sâu vào thung lũng của đồng tiền và sự phản trắc của đàn ông. Anh không biết tôi giàu đến thế nào đâu. Rút cục, tôi chỉ là một con sâu, con bọ ngó ngoáy trên đống vàng. Sướng hên, văn chương làm tôi thích thú, hồi sinh. Anh, người ta rất cần sự sang trọng. Của cải không làm người ta sang trọng được đâu, phải là tâm hồn. Tôi là người khổ nhục nhất thế gian này, bị một đống những thằng đàn ông làm nhục. Giàu có mà làm chó gì! Tủi đến mức quằn quại, phải nhổ lấy một sợi tơ trong người soi ra ánh sáng xem nó là cái gì mà khổ vậy? Tôi vẫn nghĩ giá như có thể làm được việc gì để cứu trợ nhà văn. Nhà văn và trẻ thơ. Nhà văn mong manh lắm, cô đơn và yểu mệnh. Còn trẻ thơ tội nghiệp bé bỏng ở trong tay những thằng đàn ông vô lại. Anh giúp tôi nhiều quá! Thốt nhiên, người đàn bà đổ vào Hoàng làm Hoàng vừa bàng hoàng thích thú vừa kiêng nể. Quả thật, anh có thể riết lấy cô ta hôn lên bầu vú lúc ấy đã tuột ra. Nhưng anh nuốt sự thèm muốn. Anh chỉ có thể úp bàn tay mình lên bàn tay nàng mà xiết lại rất lâu. Lặng lẽ, nàng ghé môi xuống cắn vào một ngón tay của anh, thổn thức, anh cho thiên hạ những ngón tay này đã là quý lắm rồi! Không sao, Hoàng thở phào nhẹ nhõm, chị yên tâm đi! Tôi chỉ có thể giúp chị khi thấy mình có khả năng giúp được!
– Két. Ầm! Uýt uýt!…
Bỗng tiếng xe hộc lên trong đêm như một con quái vật. Y như nó vừa từ trời rơi xuống và nhảy chồm đến xé đôi cánh cổng. Đàn chó tây tru lên. Đêm vỡ. Căn lầu vỡ. Bây giờ thì căn lầu kín mít bên trong thật sự vỡ. Cửa toác ra từng mảng. Ánh sáng như thác xối. Cái bí mật phong nhị cũng vỡ theo từng mảng sáng tuôn đầy những lối đi tới sân giếng phun. Tiếng khóc? Tiếng khóc của trẻ thơ! Lúc đầu nghe eo éo non nớt, điểm những tiếng “ức ức” nhà bị bóp hầu rồi dội lên hu hu, cằn cặt, dội lên hụ hụ thảm thương, cắt ruột, cắt gan. Lâu lắm rồi, Hoàng đã nghe thấy ở đâu, đêm chiến tranh, anh nhảy qua một mảng tường vỡ, sau những tiếng nổ dềnh đất, Hoàng đã cúi xuống ôm những thây người đẫm máu, lập tức dội lên, hắt vào mặt anh ngay lúc ấy tiếng của những đứa trẻ khóc trong khu hầm ngạt, khóc bên thây cha mẹ đẫm máu. Tiếng khóc trẻ thơ nghe sao mà tội tình vậy? Tiếng khóc ấy có thể cứa vào tim làm cho chảy máu. Bây giờ cái âm thanh thê thiết ấy lại đập vào anh.
Lập tức, Hoàng rời căn lầu khi ánh đèn trào tới. Ở nách bên kia bao lơn, Hoàng thấy một người đàn ông cao lớn như trời đầm. Tiếng chân nện ùm ụp. Một luồng sáng từ lầu bà Cỏ quất xuống. Hoàng rùng mình. Gã? Có phải chính là gã? Cái mặt phèn phẹt rặt những mỡ đã từng túm gáy Hoàng? Sự xác lập hoàn toàn chính xác khi gã vểnh ria lên nhìn như chém vào Hoàng. Người hắn đùn lên, nở dẫn ra như một cây nấm khói bom nguyên tử.
Cả đêm ấy Hoàng sống trong tình trạng hoảng loạn. Cái đám khói nguyên tử cứ nở dần ra. Bây giờ, anh mới thấm thía cái việc anh làm, anh đáng được cầm bút lắm! Bỏi cũng đã nhận ra. Nhưng Bỏi làm sao có thể hiểu hết người đàn bà tắm trăng kỳ lạ ấy? Bỏi cũng không thể hiểu được “cái con đĩ thõa” ấy lại có thể tự lái xe mang hàng cứu trợ vào vùng dịch, khóc nức nở bên những xác chết? Sáng ra, Bỏi bảo Hoàng. Thằng cha đêm qua về cướp con đi. Cỏ cố giữ con trong lầu. Cuộc giằng co kéo dài đến sáng. Nó, thằng chồng thứ 5 của bà Cỏ. Anh mải viết biết cóc gì! Bà Cỏ lấy phải toàn những con đực giàu kinh khủng và chỉ có một con với Lạng Mập, còn lại là đám con chồng, đám con ra đời từ những đêm hoan lạc của bọn giàu. Bà Cỏ nhặt nhạnh đám con hoang của chồng đem về nuôi ở khu nhà kín mít ấy. Tội thân! Hoàng tát lên đầu, thói quen khi bấn loạn. Anh phải làm gì để khẩn cứu người đàn bà tội nghiệp?
Bây giờ thì tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ réo lên. Không phải là tiếng “chít chít” mà là tiếng “ủ ủ” như tiếng tù và. Những bước chân vội vã vỡ ra từ các sảnh, các hộp thang máy. Người chạy lên, chạy xuống hớt hải hoảng loạn. Căn sảnh tá túc đám thợ vỡ tóe. Tiếng thình thịch như nhịp cối leo lên gác.
Cửa mở. Mặt mũi tái mét và run rẩy, đám thư ký và công vụ của bà chủ chạy ùa ra cửa.
Không gian căn phòng ngộp lên những người.
Im lặng.
Im lặng tuyệt đối.
Trong bộ rêu, bà chủ ngủ.
Ai đó nói nhỏ vào tai Hoàng, bà ấy bị đầu độc!
Hoàng, Bỏi cùng đám thợ 19 người, mình trần, quần cộc, mặt mũi rám nắng lặng lẽ cúi xuống. Họ cúi rất lâu. Chưa có phút tưởng niệm nào đẫm nước mắt như thế. Hoàng nhâng vai gục gặc, anh mím môi, xiết chặt đôi hàm răng muốn bật khóc.
Tháng 7 năm 2023
Đ.N.H