Thơ Nguyễn Tiến Nên
Người ta chỉ ngộ ra khi mình đang chới với
giữa bốn bề sóng nước mênh mông
cánh buồm ai một đi không trở lại
đàn nhạn tao tác xa dần
Người ta cũng ngộ ra khi đi tìm thầy thuốc
ngộ ra khi đứng trước miệng lò đời
khi đồi núi dưới chân đổ sụp
chiếc ghế quen ngồi bỗng chốc bốc hơi
Giá ngọn gió ngộ ra sự vô cương
cây cỏ vẫn líu lo con thuyền không thủy táng
cơn lũ ngộ ra mình dằn dữ
và tất cả ngộ ra ngộ ra…
Ôi cám dỗ những ngôn từ ma mị
sẽ có ngày quỷ sứ hiện hình
ai cũng ngộ giá mình biết “đủ”
ngẩng cao đầu ta bước giữa thanh thiên
Cuộc đời vốn vô thường vô nghiệp
tất cả đều vắt nặn chữ “Nhân”
gieo nhân tốt gặt mùa quả tốt
ai mất không ai được cả bao giờ.