Tác giả Trần Lê Khánh từng được Hội Nhà văn Việt Nam trao Giải thưởng Văn học năm 2022 cho tập thơ “Ngàn bài thơ khác”. Tác phẩm của Trần Lê Khánh cũng đã được dịch và xuất bản ở Mỹ, Hungary.
“Nhà văn và cuộc sống” trân trọng giới thiệu với bạn đọc một chùm thơ của tác giả Trần Lê Khánh.
Tác giả Trần Lê Khánh
duyên
núi mù núi trong sương
khói lùa khói ảo thiên đường
bàn tay thuận lần mò tay nghịch
vì ngón sầu tịch mịch
bao kiếp mong cột cọng mây
được rồi, sương khói thôi bay
thì ra núi giăng mây phơi trời đất
mưa cũ
mưa làm gió ướt tả tơi
chưa muốn vắt lại đem phơi làm gì
cành nặng vì lá ra đi
lòng nặng vì ném tình si vội vàng
khác gì giặt sạch hồng nhan
có ai khiến được hoa tàn phút giây
mây nặng vắt gió lên cây
vài hạt mưa cũ lung lay thì buồn
mùa đông không tuổi
đêm dấu bớt bình minh
ngày dấu mấy mặt trời
đỉnh đồi căn nhà trống
đợi chờ cái rỗng không
mây dấu bớt rừng thông
thuyền đi đau mạn sóng
bọt nước rơi yên lặng
chìm vào trái tim đông
tuyết rơi theo dấu chân
người bước lần dấu tóc
ngày thần tiên bật khóc
giọt nước mắt trên mây
rừng xưa dấu bớt cây
sóng khua cơn gió đuổi
đêm mùa đông không tuổi
dấu lửa chờ bên thông
ngày như chiếc lá
ngày lìa tháng rơi rơi
như chiếc lá xa cành
bước chân mềm đau nhói
khi dẫm lên một sáng trong lành
lá dài ngắn
ngày vàng xanh
ngày đỏ trắng nhanh
lá rụng khỏi cành
chất đầy đêm trăng
ngày
mọc ra như lá
đêm đón mai về
để ngọn gió đông
trong gốc cây không
linh hồn trầm mình bao kiếp
tháng năm sâu chớp mắt một ngày
ngày dài ngắn
lá vàng xanh
dưới bạt ngàn lớp lớp cây cành
một bóng trăng thanh
khi bóng lên ngôi
biển bước chân lên cát nắng
đi mãi không đến được nơi
rách tươm đôi giày màu trắng
đổ mồ hôi thay áo ngàn đời
bầy tiên cá xuống biển xa
hóa thân về mấy phương trời
mắc cạn nơi cơn gió lặng
biến thành dãy núi đứng chơi
trời cao đánh rớt thế gian
mộng du lớp lớp thiên đàng
lần tay tìm loài cây cỏ
dấu chân mây trắng lang thang
người dọ dẫm chốn hư vô
thiên thai ngằn mé điên rồ
bỏ sau lưng bước không tới
khi nghìn lần bóng lên ngôi
vậy thu là gì?
cây bảo thu là lá rụng
lá bảo thu là sắc vàng
nắng bảo thu là trời cao
gió bảo thu là mây trắng
còn anh?
anh bảo thu là đông
lấy đi hết lá
lấy đi hết trời
hết nắng
hết mây
chỉ chừa lại em và thu
sao thu bảo em là tiếc nuối
bẫy trăng
đêm đó
em rủ anh đi bẫy trăng
bằng vũng nước con con đầu ngõ
anh cười
rằng trăng chỉ thích biển hồ sông suối
thích dạ khúc buông trôi
ngọn đèn buồn rượi
đêm đêm giả vờ đứng im
giăng bầy thiêu thân bay về nhìn
rơi vào vũng nước
bẫy em
tri kỷ
vì ta là rơm rỗng
phúc cho người thù tạc hình nhân
giữa cánh đồng
bầy đỉa đói không còn lân mẫn
đốt cơn gió trống
phúc cho người thù tạc tình nhân
khói
sân đình chật người
khói nghi ngút bao la
khuôn mặt hoa hầm hập đỏ
em cởi hư không
lau nhẹ giọt mồ hôi
cho con kỳ lân đá
về
con chim đậu trên chiếc lá vàng
kiếp sau cả hai sẽ hóa người
thành đôi tình nhân mỏi bước
tìm về gốc cây cũ
chờ nhau
làm gì với thời gian
mây xoa ngọn đồi
sỏi đá mềm như khói
tháng là ngày dần,
giờ là phút lân mẫn,
giây là chớp thậm thâm
thuở sát na, trời lỡ tay thả núi trần
thiên thu, là mây đong đưa chiếc áo
dấu vết của rỗng không
kiếp này người đứng ở đâu
nợ duyên bao cõi xuyên thâu bóng hình
ngày đi bóng tối rung rinh
tay lần chuỗi hạt câu kinh đọc nhầu
bình minh là hạt nắng sâu
hoàng hôn là hạt nắng lâu mệt nhoài
đêm là kiếp trước ngày mai
giây là kiếp trước phút dài đứng trông
suối làm kiếp trước của sông
đất làm kiếp trước của lòng từ bi
đông là kiếp trước xuân thì
yêu kiếp trước là chia ly mấy lần
bóng hình ngả xuống từ chân
nhấc lên có thấy bần thần kiếp sau
vệ thần
căn phòng
bình hoa
mùi đêm
ngây dại
hoa hồng vàng đã lành vết sẹo
trên những chiếc gai
chẻ củi
lão tiều phu
chiều chiều vung búa bổ vào bóng mình
đã tám vạn bốn ngàn lẻ tịch lần
bó chặt từng cái bóng
nhiều bó nặng
gánh về đâu?
trái tim kiến cắn
con kiến lạc đàn
áp tai vào đất
tìm bước chân của bầy đàn
rầm rập đêm thâu
con kiến vàng
lưng quằn hạt gạo
bước chân lạo xạo tìm đàn
lạc vào trái tim em
trái tim kiến cắn
(Chọn từ tập thơ “Dòng sông không vội” của tác giả Trần Lê Khánh)