Vài nét về tác giả:
Trần Thị Nương sinh năm 1953, quê tại Tứ Hiệp, Hạ Hòa, Phú Thọ. Bà là Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, Cử nhân Xây dựng Đảng và Chính quyền Nhà nước, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam, Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Các dân tộc Thiểu số Việt Nam, Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Bà đã nhận Huy chương Vì sự nghiệp VHNT Việt Nam, Huy hiệu 30 năm tuôi Đảng. Hiện bà đã nghỉ hưu và sinh sống tại Hà Nội. Bà đã xuất bản 18 tập thơ trong và ngoài nước, và giành được 14 giải thưởng văn học.
B
Đường nhân gian
Thế là mình chẳng gặp nhau
ở trong lóng lánh cái màu nhân gian.
Bbb
Ai giăng tơ chốn bạc vàng
Tôi về quê mẹ đường trang nắng hồng.
Bbb
Ai chờ chi có trong không
Tôi chờ đợi có ngọc lòng bàn tay.
Bbb
Ai tìm về rượu để say
Tôi tìm nhân thế tháng ngày ủ men.
Bbb
Ai cậy cục chốn bon chen
Thảnh thơi tôi thắp ngọn đèn trong thơ.
Bbb
Đường nhân gian lắm sững sờ
Gần nhau nào biết bao giờ gặp nhau…?
B
H
Tiếc
Tiếc ngày thoáng đã xa vời
Cây chưa đủ bóng
mặt trời đã cao.
N
Tiếc con suối cạn lao xao
ỡm ờ trong đục
lách vào nhân gian.
Bb
Tiếc trời mưa lút rừng ban
Sên đi bằng lưỡi
đậu oan cánh đào.
B
Tiếc giây phút phải tầm phào
Cho khuây nỗi nhớ
thanh cao dịu dàng.
Tiếc sao tạo hoá vội vàng
Lá anh rụng trước
lá nàng rụng sau.
B
Tiếc đò muộn bến sông sâu
Xanh đằm mong nhớ
hai đầu tháng năm…
Bb
Bb
Biển gọi
Còn điều gì nói nữa biển ơi
Tìm gặp nhau nửa đời khao khát
Nước bồng bềnh nâng niu câu hát
Biển với mình tan hết trong nhau.
B
Ngàn năm mang bão táp trên đầu
Hạt cát thì chìm con tàu thì nổi…
Sóng xô dạt bọt bèo cuối bãi
Hút tầm nhìn mờ hải âu bay.
B
Biển đêm đêm trăn trở hao gầy
Se thắt khoảng trời mắc trong kẽ núi
Những con dã tràng còng lưng lặn lội
Lận đận đời đời se cát không thôi.
B
Biển mênh mông thăm thẳm chân trời
Bến bờ xa cánh buồm xa xa mãi
Biển gọi ai hay ai gọi biển
Đến bây giờ sóng vẫn dội trong mơ…
N
B
Em vẫn cát mà anh
Anh đừng “vạc” em mà nhức rễ động cành
Em có là cây đâu để đem về làm củi
Anh đừng “chém” em như trúc rừng nhiệt đới
Em có rỗng đâu… mà làm sáo trưa hè.
B
Em chỉ là hạt cát lòng khe
Trôi từ núi qua đường mỏm thác
Hạt cát âm thầm vồng khoai luống mật
Sống cùng cỏ rơm… nghe lúa trổ đòng đòng!
B
Em chỉ là hạt cát quãng đường cong
Giáp vịnh rồi nên bờ em phải thế
Hạt cát em hoá thân trên chảo lửa
Ngô nổ rồi – em vẫn cát mà anh…
N
B
Lá cỏ
Chiều nào buông tím hoàng hôn
Ngẩn ngơ chân trời cỏ dại
Thắm lại một thời con gái
Non tơ cỏ biếc lời thề.
N
Tuổi thơ xa lắc xa lơ
Sáo diều mê trên đồng nội
Cỏ bứt hồn ai bối rối
Nhập vào sắc áo người đi…
Cỏ nở tràn trong mưa nắng
Đan xanh khắp mọi nẻo đường
Xé hết mình làm vị đắng
Âm thầm dịt dịu vết thương…
N
Nước non suốt thời trận mạc
Bom dội xuống cỏ mọc lên
Chở che đôi bàn tay mẹ
Dịu êm gỡ mối ưu phiền.
N
Bâng khuâng nửa đời gặp lại
Rưng rưng chẳng nói nên lời
Quê tôi nặng tình nặng nghĩa
Trong từng lá cỏ non tươi…
B
V
Mẹ
Mẹ ơi!
Con không biết lấy gì tạ Mẹ
Cả đời chiu chắt nuôi con
Mẹ vắt kiệt hồn mình vào con
Tiếng ru êm
Mẹ cõng con qua đỉnh đèo xa hút
Qua mưa giông tái nhợt tháng Ba gầy.
Chúng con như chim đủ sức bay xa
Mẹ một đèn một bóng
Gió mùa đông hắt hiu căn nhà trống
Sương khói mờ mắt Mẹ quanh năm.
Con chưa về đốt được chậu than
Sưởi ấm chỗ nằm Mẹ ướt lưng thuở trước
Con chưa làm được cây gậy mộc
Nâng Mẹ đi bớt run rẩy chiều tà
Trong mọi cuộc vui trà lá bạn bè
Nhói lòng con trong bia còn vị đắng…
Cuộc đời Mẹ đẫm hai chiều mưa nắng
Dòng thác ân tình
đổ xuống đời con…
B
B
Núi
Đường xa dặm thẳm tìm vai núi
Tầng tầng núi đứng khuất sau mây
Mắt lá mỏi mòn trong cách biệt
Ngày về ngỡ đá cũng đắm say.
B
Núi mềm dải lụa nghiêng câu hát
Đậu xuống vành nôi thuở dại khờ
Núi kéo tháng ngày lăn hối hả
ủ lửa mặt trời nuôi ước mơ.
B
B
Ở phía bên này
Ở phía bên này chạnh nhớ bên kia
Núi toả hương vòm mây bạc
Suối vắt mình vào bức tranh thuỷ mạc
Em vắt nỗi nhớ thầm qua mảnh trăng thanh.
N
Phía bên kia ngôi nhà lá chiều chiều
Cha mẹ ngóng em hoài trước ngõ
Chưa một lần bế bồng em thuở nhỏ
Nên quý nên thương tự bao giờ?
B
Em thờ ơ trước ồn ã si mê
Lòng hút về ngôi nhà bé nhỏ
Củi xoan gầy cháy hết mình làm lửa
Mẹ cời ủ chín hoàng hôn.
N
ở phía bên này nhớ phía bên anh
Tóc cha bạc trên cánh đồng không tuổi
Chiếc gầu sòng cả đời buộc mối
Mẹ tát cạn đời mình năm tháng tươi xanh
Mẹ dốc cạn đời mình em được có anh.
B
Ở phía bên này trĩu nhớ xuống bên anh.
N
B
Hai mươi năm tìm bạn
Tặng Nhà thơ Trần Đăng Khoa
Dòng đời như thác chảy
Chao sóng nghiêng mạn thuyền
Thơ người neo tôi lại
Trước bến bờ đau riêng…
B
Nâng niu tuổi thơ người
Xanh rờn trong ký ức
Người đem tuổi thơ tôi
Hành trang thời xa cách.
B
Nỗi buồn cô thành đá
Niềm vui chớp chân mây
Hai mươi năm tìm bạn
Lặng im giọt lệ gầy…
Bạn nhiều không kể xiết
ào ạt thuỷ triều dâng
Đáy ngày vơi con nước
Biết ai người tri âm.
5-5-1995
B
Bb
Đi qua xác quả bom
Đón em về
không phải chỉ đi qua
ba mươi ngọn núi
bốn mươi sừng trời
năm mươi mùa bão ngược
mà còn đi qua
giữa còn và mất
giữa cái đích thực và cái không đích thực
giữa cái vô biên và một điểm dừng.
Đón em về
giữa mùa lũ bể
lô nhô bốn phía sóng thân tàu
ngột ngạt lũ cá rỉa mồi
loam nhoam mặt nước…
Thanh thản mặt trời
mở sáng
tìm cồn cát làm nơi bến đậu…
và muối mặn mòi – hồn vía biển khơi.
J
em về
không đi bằng máy bay
không đi bằng tàu thuỷ.
Đi qua xác quả bom
nằm khát gió.
Đi qua chính mình
gieo trọn những mùa vui.