Thơ Kim Bomseo (Hàn Quốc)

Home VĂN HỌC Cửa sổ nhìn ra thế giới Thơ Kim Bomseo (Hàn Quốc)
Thơ Kim Bomseo (Hàn Quốc)

Nhà thơ Kim Bomseo (tên thật là Kim Mi-hee) sinh năm 1968 tại Boryeong, tỉnh Nam Chungcheong, Hàn Quốc. Bà tốt nghiệp bằng Thạc sĩ tại Trường Đại học Hallym chuyên ngành xã hội học. Bà là Phó Chủ tịch Hội Văn học Thế giới Hàn Quốc.

Năm 2019, bà giành “Giải thưởng Văn chương hàng quý” lần thứ 19 cho Tác giả mới.

Bà là tác giả của nhiều tuyển tập thơ, bao gồm: “Chạm vào vầng trán những vì sao,” “Kỷ niệm hoa anh đào,” “Vụ tấn công và Decasi,” “Quầy vé trời.”

   

CHÔN CẤT TRONG RỪNG

Tôi đã gieo cha mình xuống đất

Cha lang thang trên cánh đồng cả đời, cố gắng tạo bóng mát trên ba mét đất

Ông sẽ không ngã xuống nữa

Mong ông bám rễ thật sâu và trải rộng bóng mát.

Nén đất lại thật chặt,

Rồi tưới lên nhiều nước,

Tôi đã trồng cha trên đỉnh đồi gió.

     

ĐÊM ẤY ĐÃ LẤY ĐI BÓNG TỐI

Đêm thật quá dài khi bóng tối bị tước mất

Nỗi nhớ ngày xưa lại tràn về

Đêm nay cũng vậy

Thật khó để rơi vào giấc ngủ

Tôi sẽ không hối hận về những gì đã mất

Tôi nên bình tĩnh hơn.

Chỉ khi đó, tâm hồn tôi mới có thể nghỉ ngơi thật sự.

      

Sáng ngày mai, tôi sẽ hỏi những bông hoa ngoài thềm.

Khi nào tôi mới có thể là chính mình?

    

MẢNH VỠ CỦA CUỘC SỐNG

Mảnh đất nơi mặt trời bị chôn ở vĩ tuyến 90 độ Bắc

Ngay cả những vì sao cũng bị chôn vùi

Ánh sáng trắng của tuổi trẻ,

Không phai mờ đi trong thời gian dài

Những vết máu trắng

Tôi không thể mở mắt trước giai điệu buồn này.

     

Một ngôn ngữ tĩnh lặng khiến cho cả thế giới hóa thiên đàng.

Ngay cả trong mơ,

Tôi vẫn cầu nguyện mình sẽ nhớ lại ngôn ngữ ấy.

    

Trái đất nuốt chửng hết máu của những vì sao.

Chỉ khi ấy trái đất chuyển màu máu

Chồi non tơ nảy mầm trên cây cỏ,

Một bụi hoa giống như vì sao đang mở mắt ra.

   

(Bản dịch tiếng Việt của Trần Quỳnh Hoa)

___________________________________________

Kim Bomseo(poetess)

Poetess Ms. Kim Bomseo (real name Kim Mi-hee) wasborn in Boryeong, South Chungcheong Province, in 1968. She graduated from Hallym University’s Graduate School of Social Welfare with a master’s degree. She is a Vice president of Korean Association of World Literature

In 2019, she won the 19th Quarterly Literary Sensitivity Award for New Writers.

She wrote poetry collections: Touching the Forehead of the Stars, Cherry Blossom Anniversary, Attack Incident and Decasi, Sky Ticket Office.

    

Woodland Burial

I planted my father

My father wandered around the fields all his life trying to make a few pyeong(3.3㎡) of shade.

He won’t fall again

May he take deep roots and cast wide shade.

Tamp down the soil tightly,

Give plenty of water,

I planted my father on the windy hill

      

수목장

                                                  김봄서

아버지를 심었습니다

평생 그늘 몇 평 만드느라 들판을 헤매셨던 아버지

다시는 쓰러지지 않게

깊이 뿌리내려 넓은 그늘 드리우도록

꼭꼭 밟아가며

물 듬뿍 주며,

바람의 언덕에 아버지를 심었습니다

    

The Night That Took the Shadow Away from It

The night is long when the shadow is taken away

Old longing rushes in

Tonight too

It seems difficult to fall asleep easily

I won’t regret what I lost

I need more composure.

Only then will my soul be able to rest properly.

    

I’ll have to ask the flowers outside the door tomorrow morning.

When will I be able to stand as myself?”

    

그림자를 빼앗긴 밤

                                                  김봄서

그림자를 빼앗긴 밤이 길다

낡은 그리움이 밀려든다

오늘 밤도

쉬 잠들기는 틀린 것 같다

잃어버린 것을 애석해하지 않을

평정심이 더 필요하다

그래야 내 영혼이 하뼘이라도

제대로 쉴 수 있을 텐데 말이다

내일 아침 문밖 풀꽃에 물어봐야겠다

어느 때라야 나로 설 수 있는지,

   

Fractal of life

The land where the sun is buried at 90 degrees north latitude

Even the stars were buried

The white light of youth,

It didn’t fade away for a long time

white blood stains

I can’t open my eyes to this sad tone

    

A static language that makes even the earth heavenly.

Even in my dreams,

I pray to remember the language

    

The earth swallows all the blood of the stars.

Only then does the earth turn bloody

Fluff sprouts on the trees,

A cluster of flowers resembling a star open its eyes

      

삶의 프랙털Fractal

                                                  김봄서

북위 90도 태양의 매장지

별들도 순장되었다

하얀 청춘의 빛이

오래도록 사그라들지 않았다

하얀 혈흔

슬픈 지조에 눈을 뜰 수 없다

땅마저 하늘 되게 하는

정지된 언어를 기억하기 위해

꿈속에서도 기도를 올린다

별들의 혈흔을 모두 삼키고 나서야

땅에 혈기가 돈다

나무에도 솜털이 돋아나고

별을 닮은 꽃송이 실눈을 뜬다

Leave a Reply

Your email address will not be published.