Thơ Nguyễn Thành Tuấn

Home NHÀ VĂN Thơ Thơ Nguyễn Thành Tuấn
Thơ Nguyễn Thành Tuấn

Vài nét về tác giả:

Nhà thơ Nguyễn Thành Tuấn sinh năm 1965 tại Đào Dương, Ân Thi – Hưng Yên, nguyên là Phó Chủ tịch Hội VH-NT Hưng Yên, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam, Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam. Hiện anh đang sinh sống và làm việc tại Tân Triều – Đồng Nai. Đã xuất bản một số tác phẩm thơ, văn, chính luận và chuyên luận được nhiều bạn đọc biết đến.

1. NGƯỜI XA PHỐ HIẾN

Người xa Phố Hiến mùa mưa

con đường hun hút gió lùa hàng cây

một mình ta giữa mưa bay

chiếc ô lệch cả sang ngày bên nhau

bao giờ về chợ Quảng Châu

lân la mặc cả giá trầu cũng say

bao giờ lại khúc đê này

cưỡi trâu mà hát với cây ngô đồng

tuổi thơ hát với cơn giông

nón sen thơm ngát quãng đồng nhà quê

chao ơi cái phố ven đê

khi xa thì nhớ khi về lại thương

rồi mai son phấn phố phường

có còn hàng nhãn con đường hôm nay

người đi giữa lúc mưa bay

ta chờ khoảng nắng nối dây cánh diều

2. PHÓNG TÚNG SÔNG HỒNG

Chẳng còn ai giấu mình trong cát
anh vẫn đưa em xuôi sóng sông Hồng
chiều cuối năm sương giăng bến nước
một cánh chim đáp ấm bờ sông.

Chử Đồng Tử không cam chờ may rủi
lập những làng hoa trù phú Hưng Yên
cả anh nữa cũng đã quên cổ tích
nếu chẳng gặp cánh buồm em thả thuở sinh viên.

Thì ta vẫn ghé vào bờ cát
kìa một vùng rau khúc xanh mơ
ơi rau khúc nở xa xưa giáp hạt
lại nở bây giờ cho khúc hoang sơ.

Và em vẫn có quyền cởi áo
trút dưới chân trần tất cả những mùa Đông
giọt nước đầu tiên từ vai em lăn xuống
bật chồi xuân khắp châu thổ sông Hồng.

3. TRỞ LẠI SÀ PHÌN

vẫn lều quán thông thênh gió núi
những mặt bàn, kèo cột quánh đen
vẫn rượu rót ắp tràn dãy bát
những mặt người thoáng đã thân quen 

thế mà ta đã bỏ đi từ bấy
mỗi mùa xuân tựa rào đá em chờ
giờ trở lại ta mang theo gì nhỉ:
bước biển, bước đồng, danh hão mấy vần thơ! 

nào nâng bát cho núi nghiêng xuống đáy
cho xù xì ngực đá đẫm hơi men
nhà họ Vương khuất trong bóng tối
hương rượu ngô tinh khiết sáng lên 


nào nâng bát cho núi vươn sừng sững
rằng nơi đây mãi tuổi hai mươi
nào cạn bát lặng nghe vó ngựa
rằng nơi đây hành động quý hơn lời 

chú ngựa trắng dựng bờm bên sa mộc
như vẫn từ độ ấy đợi hai mình
xin vứt hết ngôn từ rắc rối
nắm cương và khẽ nói: “Theo anh!”

4. ĐI
 

Ta đã đi biền biệt tháng năm
bỏ quên tiếng vỗ rá ao quê trầm trầm trưa mưa giáp hạt vào lắc lơ tiềm thức
lướt vó trên những ban mai thiếu nữ Mông ngực nồng nàn cõng ống bương tựa cửa thung lũng mây chảy về trắng muốt
 
Ta đã đến những cổng trời
không phải cánh đồng thơ mà là cánh đồng hoa nở li ti cùng đá
cô dâu chú rể tí hon hồn nhiên đi trong tiếng khèn thảng thốt
 
Ta đã bước qua cổng trời
nơi bắt đầu của gió
nơi bắt đầu của nắng
 
Tận cùng ta
những bước chân chập chững trong khói đồng quê
tóc cô hàng xóm lên năm chợt vàng rực lên rồi lịm tắt dưới
lưỡi liềm xanh thẳm. 

5. VỚI NÀNG BÂN

biết nàng đương đan áo

ta vẫn vào phương Nam

giang hồ xuân quen nhậu

giữa chang chang mai vàng

biết nàng chưa xong áo

có gì đâu cóc cần

trong này bầy sâu rượu

quen uống bia cởi trần

chợt nhớ không quyền lực

làm lạnh giời cuối xuân

chợt nhớ nàng dấm dứt

mười ngón tay chuyên cần

chợt lòng mình nổi lạnh

thấu tim từng mũi đan

xuân, hạ… thu dẫu cạn

ta lập đông đợi nàng!

6. CỬA SỔ NHÀ MÌNH

cửa sổ nhà mình cửa sổ nhà mình rất rộng

thênh thang tò vò lại qua

ta đã giấu kín người lớn việc chú nặn đất ở đầu giường

phấp phỏng ngóng theo bờ sông lấp lánh

rồi một mùa thu khung cửa sổ trở nên chật chội

đàn chim nối dây về phương nam ta

một lần mở cửa sổ ra

lại bắt gặp mùa thu tiếng sếu

gấp cuốn truyện nát nhàu vào ngăn kéo

ta bước ra sân về phương nam

cửa sổ nhà mình khép lại mở chấm mắt xanh thăm thẳm thức sau lưng

7. CAO BẰNG
 
Bạn vong niên
tôi còn mỗi một người
râu tóc phơ phơ trơ trơ trần thế
ông không chịu một câu thơ không trẻ
 
Lính đồn cũ
tôi còn mỗi một thằng
giờ nó là đồn trưởng
vẫn nhớ tìm “tàu bay” thết khách đường xa
 
Thư từ cũ
tôi chỉ còn một lá
nhòe rưng rưng những giọt mưa rừng
những dấu tay đồng đội đọc chung
 
Ngang qua đầm sen cánh đồng Tổng Chúp
ngát hương thơm kinh đô xưa nhà Mạc
chúng tôi theo chuông chùa Đống Lân
 
Lặng im bên nhau
tôi không biết ba bạn tôi cầu gì
 
Tôi không cầu gì
chỉ cảm tạ đất trời
đã cho tôi nơi này
nhiều đến thế.

8. GẠCH ĐÁ LÀNG NÔM

em có về lại làng Nôm

có về thăm lại cái hôm chúng mình

vạn viên gạch lát đường xinh

vạn ngân vang những tâm tình xôn xao

ngàn viên đá lát thân cầu

nâng niu đôi dáng duyên đầu hẹn nhau

cũng là lần cuối hẹn nhau

làng Nôm ơi biết nói sao bây giờ

hay tại vòm gạo tháng ba

cháy bùng giây phút đôi ta dỗi hờn

hay “Bống đi chợ cầu Nôm

sao mày không rủ cái Tôm đi cùng

cái Tôm nó giãy đùng đùng

nó trôi ra bể lấy chồng lái buôn”*

chồng em giàu anh cũng mừng

chỉ thương đường gạch chỉ thương cây cầu

nằm thương nỗi ngóng không đâu

nằm trơ tuế nguyệt nửa câu hẹn thề

9. NGHĨ VỀ NGHỀ VIẾT

trong hồ sơ vào hội nhà văn

có câu hỏi: nghĩ gì về nghề viết

tôi điền rằng: tôi chưa nghĩ xong

hôm qua ai chợt hỏi:

-nghĩ xong chưa?

-tôi nghĩ về người nông dân

nâng niu xá cày thẳng băng trên đất

tôi nghĩ về dáng người gieo hạt

lồng lộng in trên ráng đỏ bình minh

tôi nghĩ về những giải thưởng, huân chương

-những bông thóc vàng mồ hôi sương nắng

-nhưng mà tôi đang hỏi về nghề viết!

-tôi nghĩ làng tôi đã vào cuối chạp

hàng xóm đụng heo rộn rịp muối dưa hành

ấp ủ mùa màng trong những lá dong xanh

tôi vẫn chưa nghĩ xong về nghề viết

10. SAU MỘT CHECK IN

không phải của tôi

ly cà phê suy tư cao trọng

chú kiến cuống cuồng kiếm vụn đường rơi

không phải của tôi

những ly bia ồn ã

có phải trên bàn phơi những ruột gan

không phải của tôi

một tuần lê thê Hà Nội

dẫu mỗi ngày ấm áp bạn thân

cũng không phải của tôi

tấm vé vội vàng

sau một check in

nó đã thuộc vườn xa

đầy hương bưởi.

Leave a Reply

Your email address will not be published.