Thơ Nguyễn Tiến Bình

Home NHÀ VĂN Thơ Thơ Nguyễn Tiến Bình
Thơ Nguyễn Tiến Bình

Vài nét về tác giả:


Tác giả Nguyễn Tiến Bình, sinh năm 1940. Quê tại xã Phú Thịnh, huyện Kim Động, tỉnh Hưng Yên.


Ông là Hội viện Hội Văn học – Nghệ thuất tỉnh Hải Hưng và Hưng Yên, Hội viện Hội Nhà văn Hà Nội và Hội viên Câu lạc bộ Hội Nhà báo Việt Nam.


Tác phẩm đã xuất bản: 1 tập thơ trào phúng, 3 tập thơ trữ tình, 7 tập thơ thiếu nhi, 1 tập tiểu luận và phê bình    


Giải thưởng: Được 68 giải thưởng văn chương, báo chí Trung ương, tỉnh, thành, trong đó có:
– Giải ba, Cuộc thi thơ “Hài truyền thanh”, Đài Tiếng Nói Việt Nam tổ chức năm 1999- 2000
– Giải Nhì (không có giải nhất) Cuộc thi viết “Phát hiện của bạn đọc”, báo Lao Động tổ chức, năm 2000
– Giải ba, Cuộc thi viết về môi trường, Hội Cựu CB Việt Nam và Bộ Tài nguyên, Môi trường tổ chức 2012
– 2 lần được Giải thưởng VH NT Phố Hiến, do UBND tỉnh Hưng Yên trao tặng
– Được chọn 3 bài thơ, in vào sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 3 và 1 bài thơ, in trong sách GK TV lớp 2…

1. MEN TÌNH SA PA

Đêm nay uống rượu San Lùng(*)

Bập bùng lửa trại, say cùng bên nhau

Ngả nghiêng sát má, sát đầu

Làn môi, đôi má giao nhau đắm lòng

Hồn hòa trời đất mênh mông

Khèn rung hòa nhịp tiếng lòng xốn xang

Say cùng điệu múa nhịp nhàng

Dập dồn trống nổi rộn ràng quê hương

San Lùng uống với người thương

Thấm say lòng dạ thơm hương tình đời

Chung chiêng giữa đất giữa trời

Say nghiêng say ngả say lời trao nhau!

San Lùng men ngấm ngàn sau

Say trong đằm thắm sắc màu Sa pa

Men tình lan tỏa thịt da

Trăm năm còn mãi trong ta men tình!

——–
(*) Rượu San Lùng ở Sa pa, tỉnh Lào Cai


2. THỊ MẦU

Đời sinh ra ả Thị Mầu
Mảnh mai, hơn hớn, mọng bầu núm chuông
Ạt ào run rẩy tình buông
Xô rơi tiếng mõ, rung chuông cửa thiền

Tình dâng cơn nổi như điên
Trái chua ham thử, chùa chiền mặc ai
Ngả nghiêng khuy áo không cài
Đong đưa con mắt liếc dài ham yêu!

Xổ tung khăn, áo, yếm điều
Lửa tình bùng cháy như chiều bão dông
Của chua thèm quá, vẫn không
Nôn nao, rạo rực, nổi vồng ngả nghiêng!

Giả chi chín chắn thiêng liêng
Của gì rồi cũng trao riêng thôi mà!
Là gì rồi cũng ra ma
Cũng là cuộc sống đàn bà đàn ông!

Người ơi, người có biết không
Đàn bà mà vắng, đàn ông thế nào?


3. THĂNG LONG – HÀ NỘI

Ngàn năm cây, cỏ vẫn xanh
Đất xưa, nay vững thế thành quách xây
Thủy chung ngàn kiếp là đây
Hết dông đến bão…, vẫn đầy sắc hương!

Tây Hồ huyền thoại ánh dương
Vệt xưa lông ngỗng trắng đường dưới mây
Thời gian hết trả lại vay
Thành trong sông, đất Rồng bay rợp cờ!

Tháp nghiên mấy thuở đề thơ
Hùng binh gươm trả mộng mơ vườn đào
Bền ý chí, sắc gươm, đao…
Cố cung thành lũy chiến hào xông pha!

Máu xương bao đời ông cha
Bom rơi, đạn nổ…, phố nhà nát tan!
Cơ đồ dựng trong gian nan
Trời riêng một cõi giang san ngàn đời.

Khúc ru lòng mẹ ngân lời
Dấu son văn hiến đất trời Thàng Long
Hà Thành muôn thuở sáng trong
Thủ đô vững mạnh từ lòng kiên trinh!

Hồn dâng cảnh trí thanh bình
Hào hoa, thanh lịch dáng hình non sông
Đất thiêng khắc sáng cha ông
Ngàn năm ghi dấu dáng Rồng thế lao!

Thăng Long – Hà Nội anh hào
Bao nhiêu kỳ tích khắc vào sử xanh!

4. NHÀ THƠ HỮU LOAN

Oan khiên, vẫn cứ lặng im
Chỉ lòng quí hóa hoa sim nhất đời!
Đời ông héo hắt tả tơi
Phải rời thành phố, về nơi đất cằn!

Nhọc nhằn đào bẩy đá lăn
Búa quai, choòng đục… đã lằn hai tay!
Văn nhân thanh mảnh, xanh, gầy
Vẫn ham ở chốn trời đầy làm vui!

Cảnh nghèo, còn bị dập vùi
Vì con…, lam lũ lui cui đêm, ngày
Đào đồi, núi, toạc chân, tay
Núi non cũng phụ người say cuộc đời!

Vợ đi, nước mắt tuôn rơi
Lấy hoa sim tím nghĩa đời dâng hương
Câu thơ quặn thắt nhớ thương
Mấy mươi năm kiếp đoạn trường văn nhân!

Gian nan, cực khổ…, dấn thân
Giữa quê, ông để dấu chân, dáng người!
Đời ông không có vui tươi
Lẫn dòng nước mắt nụ cười bên trong!

Theo ông mấy tháng năm ròng
“…Hoa sim…” thành khúc nhói lòng nhân gian!
Cho đời tình nghĩa chứa chan
Tình yêu thắm thiết nồng nàn của ông!




5. NGHE HÁT CA TRÙ

Tiếng đàn luyến láy véo von
Phách reo thong thả đổ giòn thấp cao
Chiếu hoa lồng dáng Ả Đào
Nhịp rung mõ rộn gieo vào lời ca

Trống Chầu rung động trăng ngà
Ngân nga tha thiết lời ca ngọt vần
Tiếng lòng lời thả trong ngần
   Nhịp tình rung rộn văn ngân cung chầu

Hồn dâng cung bậc cao sâu
Thăng hoa đọng sắc thái màu non tươi
Lời ca đằm thắm tình người
Tao nhân mặc khách uống lời hoan ca

Thanh âm dìu dặt vang xa
Gieo lòng thình khúc ngân nga vơi đầy
Bồi hồi rung cảm ngất ngây
Đời trong mãi ước còn đây Ca Trù!



6. VỀ VỚI HỘI LIM

Về Lim cứ mải đi tìm
Tìm hình tìm dáng nổi chìm nơi đâu?
Tìm nơi bến nước sông Cầu
Nơi không đổi sắc thay màu trong ta

Tìm nơi em ngọt lời ca
Tiếng ngân trầm bổng mượt mà vần thơ
Về nơi Quán Dốc mộng mơ
Mớ ba mớ bảy – thẫn thờ mắt trông!

Dáng nghiêng giếng ngọc xao lòng
Nôn nao tháng đợi, ngày mong một ngừơi
Xốn xang lòng dạ nở cười
Hương hoa thắm sắc non tươi giữa ngày

Mê nhìn tóc gió vờn bay
Má hây hây sắc đắm say tình đời
Thả hồn giữa cảnh tuyệt vời
Tình dâng rung nhịp ngân lời con tim!

Mải mê con mắt đi tìm
Ba Tầm che mặt – ứa tim nỗi niềm
Dáng em hạt mẩy đồng chiêm
Múi khăn mỏ quạ…, lung liêng lòng này!

Về nơi Quan Họ ngất ngây
Vui mừng ta gặp quàng tay, môi cười
Hồn hòa tình thắm săc tươi
Cồn thương, trào nhớ một người vùng Lim!

 

7. ĐI HỘI MÙA XUÂN

Hội làng mở giữa tháng Giêng
Trống Chèo đổ nhịp rung nghiêng ngả lòng
Miệng cười tươi thắm môi hồng
Đất trời sáng tỏa bóng lồng trong nhau

Mưa chiều lòng, không đổ mau
Chỉ lay phay để cho nhau thắm lòng
Bõ ngày khắc khoải chờ mong
Ngô lên mướt bãi, lúa đồng xanh mơn

Cành xuân rung nhẹ gió vờn
Vang ngân hòa quyện tiếng đờn, lời hay
Dịu dàng giọng ngọt mê say
Nhịp đu nhún nhảy, áo bay ngang trời

Hội làng vui quá mình ơi
Kiệu ta nghiêng ngả về nơi cúng mình
Khói sương nhân ảnh cửa đình
Hai ta trong bóng trong hình của nhau

Lòng trao lời gửi vàng thau
Say trong nhịp Sắp Qua Cầu chung chiêng
Ta tành màu sắc Tháng Giêng
Ước đời còn mãi thiêng liêng Hội làng!

8. ĐÊM BÊN HỒ TÂY

Đắm say như ngấm ngải bùa
Mộng du huyền ảo gió đùa vờn bay
Vòng tay khít chặt vòng tay
Dạt dào tình thắm ngất ngây môi mềm

Sóng lòng hòa sóng hồ êm
Bờ vai mềm mại càng thêm sát vào
Vòm trời nhấp nháy ánh Sao
Con tim rạo rực nôn nao dâng triều

Hồn reo lòng dạ thắm yêu
Tình dâng sóng ngả phiêu diêu mơ màng
Rung lòng ngân nhịp xốn xang
Hoan ca tình khúc rộn ràng nhịp rung

Duyên tình đằm thắm hòa chung
Hai người ngây ngất dưỡi vùng trăng, sao
Đời trong hương vị ngọt ngào
Hồ xanh trào sóng hòa vào tình xuân!

9. CÔ GIÁO TRÊN BIỂN

Giữa mênh mông biển và trời
Mình em lặn lội biển khơi đêm, ngày
Tìm trò trong lộng sáng nay
Ra khơi tìm trẻ, dạy ngay giữa trời

Sách nhòe trang – nước mưa rơi
Áo đằm nước biển giữa trời bão dông
Dạy trò từ hè sang đông
Đêm khuya một bóng bềnh bồng thuyền em

Soạn bài, chấm vở ngày, đêm
Mỗi ngày ghi sổ được thêm tên trò
Nhọc nhằn sớm tối âu lo
Ra khơi, vào lộng, vạn đò…, mình em

Em cùng biển thức đêm đêm
Áo, quần thấm mặn và thêm bạc màu
Chữ đời, viết, giảng từng câu
Cho trò lam lũ biển sâu sáng lòng!

Thương em suốt tháng năm ròng
Tìm người, dạy chữ, làm lòng anh vui!



10. LỜI BÀ RU

“À ơi… cháu ngủ đi nào
Ngủ ngoan mơ thấy trăng, sao trên trời
Biển mênh mông nước đầy vơi
Đông đàn tôm, cá lượn bơi sông, hồ

Đầm sen hoa ngát, sắc phô
Hoa cau, hoa cúc… điểm tô cảnh làng
Bầu trời én liệng dăng hàng
Phượng bùng hoa đỏ, rộn ràng tiếng ve

Rì rào làn gió rung tre
Chim câu gù rộn tiếng nghe bồi hồi
Bềnh bồng mấy làn mây trôi
Cánh cò cõng nắng xa xôi bay về

Viền xanh uốn dải triền đê
Đao đình cong vút hướng về miền thơ
Hạt sương đánh võng lửng lơ
Vườn ông hồng đỏ, vàng mơ, ổi đào

Ríu ran đàn sẻ, chào mào…
Đồng làng thảm lúa rì rào sóng dâng
Cánh diều làn gió đang nâng
Lời ru nôi ấm dưới vầng trang thanh

Cháu thơ ngon giấc yên lành
Trong tay bà ấm một nhành non tơ
Lòng bà reo nhạc, ngân thơ
Trào dâng vô bến vô bờ nguồn vui…”.

Leave a Reply

Your email address will not be published.